Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 33
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Thẩm Nịnh bị bụng co thắt vì đói cho nên mới tỉnh dậy, cô uể oải mở mắt ra thì nhận ra bên ngoài trời đã tối hẳn, trong ký túc xá cũng đã có điện, Kỷ Nhiên không biết từ đâu đi ra chỉ mặc một cái quần đùi thể dục, hắn cởi trần và đang loay hoay với chiếc ấm điện trên bàn.
“Có điện lúc nào vậy?” Thẩm Nịnh yếu ớt hỏi, giọng khàn khàn.
Kỷ Nhiên quay người lại, không khỏi đỏ mặt, hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo đi chỗ khác rồi nói: “Tôi mới tỉnh dậy cách đây không lâu, thấy tòa nhà đối diện có ánh sáng nên bật đèn lên thử thì mới biết đã có điện.”
Thẩm Nịnh mừng rỡ, có điện nghĩa là trong trường còn có người sống sót.
Kỷ Nhiên rõ ràng nhìn ra được suy nghĩ của cô, nhưng cũng không có biểu hiện vui mừng, cô thấp giọng nói: “Đừng vui mừng quá sớm. Khi tài nguyên khan hiếm, con người còn đáng sợ hơn zombie!”
Thẩm Nịnh sửng sốt, nhưng sau đó cô đã hiểu ý của hắn. Ở thành phố biệt lập, nguồn tài nguyên lại khan hiếm như này, không có luật pháp, không có sự kiềm chế về mặt đạo đức, việc mọi người làm bất cứ điều gì để giành lấy cơ hội sống sót là điều đương nhiên.
Đây là lần thứ hai Kỷ Nhiên ngạc nhiên trước thái độ của Thẩm Nịnh, không khỏi hỏi: “Cậu không thấy quan điểm của tôi rất máu lạnh sao?”
Hắn lớn lên trong một gia đình giàu có và đã nhìn thấy đủ thứ ghê tởm trong bản chất con người, hắn cũng học được những quy tắc sinh tồn của kẻ mạnh nhất dưới sự hướng dẫn của các bậc trưởng bối nên suy nghĩ của hắn về mọi việc khác với những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình khác. Trong những năm đại học, hắn thường bị các bạn cùng lớp gọi là kẻ máu lạnh vì một số quan điểm của mình, nhưng chỉ có hắn biết rằng những lý thuyết của hắn được coi là cực kỳ thực tế trong những gia đình hào môn.
Nhưng Thẩm Nịnh hai lần đều tỏ ra đồng tình, khiến hắn vô cùng tò mò.
Thẩm Nịnh nằm trên chăn, lười biếng nói: “Sao lại thấy máu lạnh? Cậu nói sự thật mà! Trong phim ảnh đều là như vậy!”
Kỷ Nhiên ngây người một chút, sau đó bật cười, xem ra hắn thật sự đã nghĩ quá nhiều, vốn dĩ những lý thuyết này đều thấy được qua phim ảnh.
Vì đã có điện nên hai người đun nước ăn mì, vì quá đói nên cô chỉ quấn chăn ngồi ở mép giường. Không đợi nguội lại mà trực tiếp đưa vào miệng, kết quả phải duỗi thẳng đầu lưỡi ra vì nóng.
Kỷ Nhiên ở một bên thì xé một bịch sữa bò đưa cho cô, hắn ngồi bên cạnh cô cau mày nói: “Cậu là quỷ đói à? Không thể ăn từ từ sao?”
“Đại ca, do tôi đói quá rồi!” Thẩm Nịnh mơ hồ nói:
“Dắt sáng chỉ mới ăn một miếng bánh mì, mệt mỏi cả ngày nên đã cạn kiệt sức lực rồi!”
Nói xong, hai người nghĩ đến cả ngày cô “mệt mỏi” vì cái gì, hai má của cả hai đều đỏ bừng. Kỷ Nhiên lặng lẽ gắp mì trong chén của mình thêm vào chén của cô.
Nhưng Thẩm Nịnh lại vội vàng từ chối: “Không, không, thế này đủ rồi. Cậu to con hơn chắc chắn sẽ đói nhanh hơn tôi!”
Kỷ Nhiên khẽ cau mày kinh ngạc phát hiện ra, mặc dù hắn và Thẩm Nịnh cùng nhau ăn bánh mì và uống sữa, lại vật lộn cả buổi chiều nhưng hắn lại không thấy đói.
Lúc này, một bàn tay nhỏ chợt chạm lên trán hắn, Thẩm Nịnh mỉm cười tròn mắt nói: “Hạ sốt rồi, thật tốt! Tôi thật sợ phải lôi một kẻ ngốc chạy trốn.”
Kỷ Nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn cô. Không ngờ, Thẩm Nịnh bỗng nhiên kêu lên một tiếng, mở to mắt nhìn Kỷ Nhiên hỏi: “Giờ cậu đã hết sốt rồi, cậu có cảm thấy khác thường không?”
“Có điện lúc nào vậy?” Thẩm Nịnh yếu ớt hỏi, giọng khàn khàn.
Kỷ Nhiên quay người lại, không khỏi đỏ mặt, hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo đi chỗ khác rồi nói: “Tôi mới tỉnh dậy cách đây không lâu, thấy tòa nhà đối diện có ánh sáng nên bật đèn lên thử thì mới biết đã có điện.”
Thẩm Nịnh mừng rỡ, có điện nghĩa là trong trường còn có người sống sót.
Kỷ Nhiên rõ ràng nhìn ra được suy nghĩ của cô, nhưng cũng không có biểu hiện vui mừng, cô thấp giọng nói: “Đừng vui mừng quá sớm. Khi tài nguyên khan hiếm, con người còn đáng sợ hơn zombie!”
Thẩm Nịnh sửng sốt, nhưng sau đó cô đã hiểu ý của hắn. Ở thành phố biệt lập, nguồn tài nguyên lại khan hiếm như này, không có luật pháp, không có sự kiềm chế về mặt đạo đức, việc mọi người làm bất cứ điều gì để giành lấy cơ hội sống sót là điều đương nhiên.
Đây là lần thứ hai Kỷ Nhiên ngạc nhiên trước thái độ của Thẩm Nịnh, không khỏi hỏi: “Cậu không thấy quan điểm của tôi rất máu lạnh sao?”
Hắn lớn lên trong một gia đình giàu có và đã nhìn thấy đủ thứ ghê tởm trong bản chất con người, hắn cũng học được những quy tắc sinh tồn của kẻ mạnh nhất dưới sự hướng dẫn của các bậc trưởng bối nên suy nghĩ của hắn về mọi việc khác với những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình khác. Trong những năm đại học, hắn thường bị các bạn cùng lớp gọi là kẻ máu lạnh vì một số quan điểm của mình, nhưng chỉ có hắn biết rằng những lý thuyết của hắn được coi là cực kỳ thực tế trong những gia đình hào môn.
Nhưng Thẩm Nịnh hai lần đều tỏ ra đồng tình, khiến hắn vô cùng tò mò.
Thẩm Nịnh nằm trên chăn, lười biếng nói: “Sao lại thấy máu lạnh? Cậu nói sự thật mà! Trong phim ảnh đều là như vậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Nhiên ngây người một chút, sau đó bật cười, xem ra hắn thật sự đã nghĩ quá nhiều, vốn dĩ những lý thuyết này đều thấy được qua phim ảnh.
Vì đã có điện nên hai người đun nước ăn mì, vì quá đói nên cô chỉ quấn chăn ngồi ở mép giường. Không đợi nguội lại mà trực tiếp đưa vào miệng, kết quả phải duỗi thẳng đầu lưỡi ra vì nóng.
Kỷ Nhiên ở một bên thì xé một bịch sữa bò đưa cho cô, hắn ngồi bên cạnh cô cau mày nói: “Cậu là quỷ đói à? Không thể ăn từ từ sao?”
“Đại ca, do tôi đói quá rồi!” Thẩm Nịnh mơ hồ nói:
“Dắt sáng chỉ mới ăn một miếng bánh mì, mệt mỏi cả ngày nên đã cạn kiệt sức lực rồi!”
Nói xong, hai người nghĩ đến cả ngày cô “mệt mỏi” vì cái gì, hai má của cả hai đều đỏ bừng. Kỷ Nhiên lặng lẽ gắp mì trong chén của mình thêm vào chén của cô.
Nhưng Thẩm Nịnh lại vội vàng từ chối: “Không, không, thế này đủ rồi. Cậu to con hơn chắc chắn sẽ đói nhanh hơn tôi!”
Kỷ Nhiên khẽ cau mày kinh ngạc phát hiện ra, mặc dù hắn và Thẩm Nịnh cùng nhau ăn bánh mì và uống sữa, lại vật lộn cả buổi chiều nhưng hắn lại không thấy đói.
Lúc này, một bàn tay nhỏ chợt chạm lên trán hắn, Thẩm Nịnh mỉm cười tròn mắt nói: “Hạ sốt rồi, thật tốt! Tôi thật sợ phải lôi một kẻ ngốc chạy trốn.”
Kỷ Nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn cô. Không ngờ, Thẩm Nịnh bỗng nhiên kêu lên một tiếng, mở to mắt nhìn Kỷ Nhiên hỏi: “Giờ cậu đã hết sốt rồi, cậu có cảm thấy khác thường không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro