Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 37
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
“Tôi đang châm ngòi ly gián?” Liễu Tiểu Hải nói: “Tôi hỏi cậu, có phải hoa khôi Lưu Na Na khoa ngoại ngữ vẫn luôn theo đuổi cậu không? Lý Tư Giai khoa kinh tế đã từng có qua lại với cậu đúng không? Còn có bạn gái hiện tại của cậu, hoa khôi học đường Tống Tử Kỳ! Những chuyện này tôi nói có đúng không?”
Kỷ Nhiên suýt chút nữa thì bị cậu chọc cho bật cười, vốn dĩ thường ngày hắn sẽ lười đi giải thích những chuyên bê bối này, nhưng bây giờ thì khác, hắn thực sự không muốn Thẩm Nịnh hiểu lầm nên nhìn Liễu Tiểu Hải nói: “Chờ một chút, cậu nghe tất cả những chuyện này ở đâu? Cái gì mà khoa ngoại ngữ và khoa kinh tế? Tất cả bọn họ tôi đều không hề quen biết! Về phần Tống Tử Kỳ, cha của cô ta và mẹ tôi là bạn cùng trường, cha của cô ta vẫn luôn chăm sóc cho tôi, cho nên tôi có ghé thăm nhà cô ta vài lần, cũng chỉ là để cảm ơn cha của cô ta! Không có liên quan gì đến cô ta cả! Tại sao bây giờ cô ta lại biến thành bạn gái của tôi?”
“Không có lửa thì làm sao có khói!” Liễu Tiểu Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Làm sao tôi biết được cậu không phải là tra nam chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác chứ!”
“Cậu quả thực là đang gây rối vô cớ! Tôi lười giải thích với cậu.” Kỷ Nhiên nói xong liền quay người đi vào ký túc xá cùng Thẩm Nịnh tìm kiếm đồ vật.
“Những người này thật nhàm chán, mỗi ngày đều tung tin đồn, đều đã là sinh viên đại học rồi, không có tố chất gì cả!” Kỷ Nhiên đi tới bên cạnh Thẩm Nịnh phàn nàn.
Thẩm Nịnh không trả lời hắn, cô chỉ nhỏ giọng hỏi: “Cậu lên giường cùng với tôi có tính là ngoại tình không? Bạn gái hoa khôi xinh đẹp kia của cậu sẽ không tức giận mà đá cậu chứ?”
Kỷ Nhiên đang muốn nổi giận, đột nhiên suy nghĩ thay đổi, hắn cười nói: “Tôi có thể hiểu rằng do cậu đang ghen tị không?”
“Không thể!” Thẩm Nịnh nói: “Hai chúng ta chỉ là bạn học bình thường thôi, sao tôi lại phải ghen tị chứ?”
“Quan hệ bạn học bình thường?” Sắc mặt của Kỷ Nhiên đột nhiên tối sầm lại như đáy nồi, hắn tức giận đập mạnh cái chậu inox vào tay rồi nói: “Được! Đúng vậy! Thật sự rất bình thường!”
Nói xong, hắn đá chiếc ghế xếp ra xa, tức giận đi về phía phòng 302 vừa mở ở phía đối diện.
Liễu Tiểu Hải vội vàng đi vào, lo lắng hỏi Thẩm Nịnh: “Cậu không sao chứ? Cậu ta không đánh cậu chứ?”
“Đánh tớ? Không đến mức đó đâu.” Thẩm Nịnh nói: “Cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ như vậy.”
Dựa theo sự hiểu biết của Thẩm Nịnh đối với Kỷ Nhiên trong một năm qua, chàng trai này có vẻ kiêu ngạo, khó gần, giống như không coi trọng bất cứ thứ gì, nhưng kỳ thật cũng rất phong độ, quân tử.
Liễu Tiểu Hải sờ sờ cằm, nhìn bóng lưng của Kỷ Nhiên rồi nói: “Sao tớ cảm thấy dường như cậu ta có ý với cậu?”
Cậu vừa mới dứt lời thì đã bị đánh vào đầu, Thẩm Nịnh nói: “Có ý cái đầu cậu á! Cậu ta là ai chứ? Là Kỷ Nhiên đó! Đừng nói là trường học của chúng ta, cho dù so với cả nước thì chắc chắn cậu ta cũng là cử nhân kim cương, (ý nói là người đàn ông độc thân do không có bất kỳ ai có thể xứng tâm được) còn tớ là ai chứ? Chỉ là một gia đình bình thường, không phải là hào môn thế gia gì? Tớ không thể trèo cao nổi!”
“Tớ cảm thấy Tiểu Nịnh cậu cũng không hề thua kém chút nào cả!” Liễu Tiểu Hải nhìn Thẩm Nịnh từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Xét về dung mạo và dáng người của cậu, cậu không hề thua kém Tống Tử Kỳ kia. Mặc dù gia thế của cô ta hơn cậu một chút, nhưng với tình hình hiện tại thì cậu cảm thấy ai sẽ để ý đến điểm này chứ? Hơn nữa, anh hùng xuất hiện trong tình thế khó khăn, lỡ như nhà họ Kỷ suy sụp...”
Kỷ Nhiên suýt chút nữa thì bị cậu chọc cho bật cười, vốn dĩ thường ngày hắn sẽ lười đi giải thích những chuyên bê bối này, nhưng bây giờ thì khác, hắn thực sự không muốn Thẩm Nịnh hiểu lầm nên nhìn Liễu Tiểu Hải nói: “Chờ một chút, cậu nghe tất cả những chuyện này ở đâu? Cái gì mà khoa ngoại ngữ và khoa kinh tế? Tất cả bọn họ tôi đều không hề quen biết! Về phần Tống Tử Kỳ, cha của cô ta và mẹ tôi là bạn cùng trường, cha của cô ta vẫn luôn chăm sóc cho tôi, cho nên tôi có ghé thăm nhà cô ta vài lần, cũng chỉ là để cảm ơn cha của cô ta! Không có liên quan gì đến cô ta cả! Tại sao bây giờ cô ta lại biến thành bạn gái của tôi?”
“Không có lửa thì làm sao có khói!” Liễu Tiểu Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Làm sao tôi biết được cậu không phải là tra nam chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác chứ!”
“Cậu quả thực là đang gây rối vô cớ! Tôi lười giải thích với cậu.” Kỷ Nhiên nói xong liền quay người đi vào ký túc xá cùng Thẩm Nịnh tìm kiếm đồ vật.
“Những người này thật nhàm chán, mỗi ngày đều tung tin đồn, đều đã là sinh viên đại học rồi, không có tố chất gì cả!” Kỷ Nhiên đi tới bên cạnh Thẩm Nịnh phàn nàn.
Thẩm Nịnh không trả lời hắn, cô chỉ nhỏ giọng hỏi: “Cậu lên giường cùng với tôi có tính là ngoại tình không? Bạn gái hoa khôi xinh đẹp kia của cậu sẽ không tức giận mà đá cậu chứ?”
Kỷ Nhiên đang muốn nổi giận, đột nhiên suy nghĩ thay đổi, hắn cười nói: “Tôi có thể hiểu rằng do cậu đang ghen tị không?”
“Không thể!” Thẩm Nịnh nói: “Hai chúng ta chỉ là bạn học bình thường thôi, sao tôi lại phải ghen tị chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quan hệ bạn học bình thường?” Sắc mặt của Kỷ Nhiên đột nhiên tối sầm lại như đáy nồi, hắn tức giận đập mạnh cái chậu inox vào tay rồi nói: “Được! Đúng vậy! Thật sự rất bình thường!”
Nói xong, hắn đá chiếc ghế xếp ra xa, tức giận đi về phía phòng 302 vừa mở ở phía đối diện.
Liễu Tiểu Hải vội vàng đi vào, lo lắng hỏi Thẩm Nịnh: “Cậu không sao chứ? Cậu ta không đánh cậu chứ?”
“Đánh tớ? Không đến mức đó đâu.” Thẩm Nịnh nói: “Cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ như vậy.”
Dựa theo sự hiểu biết của Thẩm Nịnh đối với Kỷ Nhiên trong một năm qua, chàng trai này có vẻ kiêu ngạo, khó gần, giống như không coi trọng bất cứ thứ gì, nhưng kỳ thật cũng rất phong độ, quân tử.
Liễu Tiểu Hải sờ sờ cằm, nhìn bóng lưng của Kỷ Nhiên rồi nói: “Sao tớ cảm thấy dường như cậu ta có ý với cậu?”
Cậu vừa mới dứt lời thì đã bị đánh vào đầu, Thẩm Nịnh nói: “Có ý cái đầu cậu á! Cậu ta là ai chứ? Là Kỷ Nhiên đó! Đừng nói là trường học của chúng ta, cho dù so với cả nước thì chắc chắn cậu ta cũng là cử nhân kim cương, (ý nói là người đàn ông độc thân do không có bất kỳ ai có thể xứng tâm được) còn tớ là ai chứ? Chỉ là một gia đình bình thường, không phải là hào môn thế gia gì? Tớ không thể trèo cao nổi!”
“Tớ cảm thấy Tiểu Nịnh cậu cũng không hề thua kém chút nào cả!” Liễu Tiểu Hải nhìn Thẩm Nịnh từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Xét về dung mạo và dáng người của cậu, cậu không hề thua kém Tống Tử Kỳ kia. Mặc dù gia thế của cô ta hơn cậu một chút, nhưng với tình hình hiện tại thì cậu cảm thấy ai sẽ để ý đến điểm này chứ? Hơn nữa, anh hùng xuất hiện trong tình thế khó khăn, lỡ như nhà họ Kỷ suy sụp...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro