Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 38
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Cậu còn chưa kịp dứt lời thì lại bị Thẩm Nịnh đánh vào đầu, cô tức giận nói: “Miệng cậu đúng là miệng quạ mà, nhà họ Kỷ rất tốt! Sau này cũng sẽ tiếp tục phát triển! Nhưng trong đầu cậu lại có ý đồ xấu? Cậu lo cho bản thân mình thì hơn đi! Cậu có thể đáng tin cậy hơn một chút có được không?”
“Tớ ở chỗ nào không đáng tin cậy chứ?” Liễu Tiểu Hải nói: “Tớ liều mạng bị zombie tấn công, không màng nguy hiểm chạy tới đây tìm cậu, cậu làm sao lại...”
Lúc này, họ nghe thấy tiếng hoan hô từ phía đối diện, hai người lập tức đi tới, nhìn thấy Chu Thu Sinh và Kỷ Nhiên mỗi người cầm một thanh kiếm samurai kiểu Nhật trong tay, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, vừa nhìn thấy đã có thể nhìn ra thứ đồ này không hề tầm thường.
“Không phải trường học của chúng ta cấm không được dùng những đồ vật sắc nhọn này hay sao?” Liễu Tiểu Hải nhíu mày nói.
“Đây là khu ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, sinh viên bình thường không thể đến đây kiểm tra được.” Kỷ Nhiên khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn nói: “Nói chung, ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh là nơi có quản lý lỏng lẻo nhất trong trường chúng ta.”
“Lại có bản đồ trường học! Lại có dao kiếm!” Liễu Tiểu Hải thở dài: “Nghiên cứu sinh trường chúng ta đang định tạo phản sao? Nếu chúng ta lại tiếp tục tìm kiếm sẽ không thật sự có thuốc nổ TNT chứ?”
“Bản đồ là tác phẩm tốt nghiệp của họ năm ngoái.” Kỷ Nhiên tra thanh kiếm samurai vào vỏ và nói, “Thanh kiếm này chắc là vừa mới được mua về, tôi thấy thùng đóng gói chuyển phát nhanh vẫn còn nằm ở trong góc tường!”
Đột nhiên, một âm thanh nặng nề của một vật nặng rơi xuống đất phá vỡ sự im lặng chết chóc, Thẩm Nịnh bất giác run lên, cô vội vàng nhìn Kỷ Nhiên đang đứng ở một bên, cả hai đều đã từng nghe thấy âm thanh này, đó là âm thanh cơ thể của một người rơi xuống đất sau khi nhảy xuống lầu phát ra.
m thanh dường như phát ra từ phía đối diện của tòa nhà chung cư số bốn. Bốn người gần như đồng thời đứng dậy, lao thẳng đến ban công phòng 301, đồng thời mở cửa trượt của ban công ra.
Gió đêm lạnh lẽo khiến bốn người rùng mình, nhưng họ vẫn chen chúc đứng trên ban công.
Đối diện với sân thể thao tối tăm bên ngoài ký túc xá số một, không có đèn bật sáng, tối như miệng quái vật, bốn người cố hết sức vươn cổ nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một bên, thì nhìn thấy nơi đó chính là khu chung cư bảy tầng chìm trong bóng tối, một số ô cửa sổ thì có ánh đèn chiếu sáng.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một bóng người lóe lên trong ánh sáng từ cửa sổ tầng năm đằng kia, và sau đó...
Bịch——
Lại một âm thanh khác.
Đúng lúc này, một bóng người khác lóe lên dưới ánh sáng và bóng tối, sau đó một bóng người khác ngã xuống, phát ra âm thanh nghèn nghẹt đập xuống đất, xương thịt vỡ vụn.
Quả nhiên có người lại nhảy ra khỏi tòa nhà.
Bốn người đứng ở ban công, gió đêm buốt lạnh, nhưng sự lạnh buốt này cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng bọn họ, chỉ mới qua một ngày một đêm, mà đã có người bắt đầu suy sụp tinh thần. Tương lai sau này sẽ ra sau? Thế còn năm ngày hay mười ngày sau thì sao?
Bọn thây ma ngửi thấy mùi máu tươi bắt đầu chen chúc lao vào, màn đêm tràn ngập tiếng ăn, tiếng nhai thịt của bọn zombie khiến Thẩm Nịnh gần như muốn nôn mửa.
“Tớ ở chỗ nào không đáng tin cậy chứ?” Liễu Tiểu Hải nói: “Tớ liều mạng bị zombie tấn công, không màng nguy hiểm chạy tới đây tìm cậu, cậu làm sao lại...”
Lúc này, họ nghe thấy tiếng hoan hô từ phía đối diện, hai người lập tức đi tới, nhìn thấy Chu Thu Sinh và Kỷ Nhiên mỗi người cầm một thanh kiếm samurai kiểu Nhật trong tay, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, vừa nhìn thấy đã có thể nhìn ra thứ đồ này không hề tầm thường.
“Không phải trường học của chúng ta cấm không được dùng những đồ vật sắc nhọn này hay sao?” Liễu Tiểu Hải nhíu mày nói.
“Đây là khu ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, sinh viên bình thường không thể đến đây kiểm tra được.” Kỷ Nhiên khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn nói: “Nói chung, ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh là nơi có quản lý lỏng lẻo nhất trong trường chúng ta.”
“Lại có bản đồ trường học! Lại có dao kiếm!” Liễu Tiểu Hải thở dài: “Nghiên cứu sinh trường chúng ta đang định tạo phản sao? Nếu chúng ta lại tiếp tục tìm kiếm sẽ không thật sự có thuốc nổ TNT chứ?”
“Bản đồ là tác phẩm tốt nghiệp của họ năm ngoái.” Kỷ Nhiên tra thanh kiếm samurai vào vỏ và nói, “Thanh kiếm này chắc là vừa mới được mua về, tôi thấy thùng đóng gói chuyển phát nhanh vẫn còn nằm ở trong góc tường!”
Đột nhiên, một âm thanh nặng nề của một vật nặng rơi xuống đất phá vỡ sự im lặng chết chóc, Thẩm Nịnh bất giác run lên, cô vội vàng nhìn Kỷ Nhiên đang đứng ở một bên, cả hai đều đã từng nghe thấy âm thanh này, đó là âm thanh cơ thể của một người rơi xuống đất sau khi nhảy xuống lầu phát ra.
m thanh dường như phát ra từ phía đối diện của tòa nhà chung cư số bốn. Bốn người gần như đồng thời đứng dậy, lao thẳng đến ban công phòng 301, đồng thời mở cửa trượt của ban công ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gió đêm lạnh lẽo khiến bốn người rùng mình, nhưng họ vẫn chen chúc đứng trên ban công.
Đối diện với sân thể thao tối tăm bên ngoài ký túc xá số một, không có đèn bật sáng, tối như miệng quái vật, bốn người cố hết sức vươn cổ nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một bên, thì nhìn thấy nơi đó chính là khu chung cư bảy tầng chìm trong bóng tối, một số ô cửa sổ thì có ánh đèn chiếu sáng.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một bóng người lóe lên trong ánh sáng từ cửa sổ tầng năm đằng kia, và sau đó...
Bịch——
Lại một âm thanh khác.
Đúng lúc này, một bóng người khác lóe lên dưới ánh sáng và bóng tối, sau đó một bóng người khác ngã xuống, phát ra âm thanh nghèn nghẹt đập xuống đất, xương thịt vỡ vụn.
Quả nhiên có người lại nhảy ra khỏi tòa nhà.
Bốn người đứng ở ban công, gió đêm buốt lạnh, nhưng sự lạnh buốt này cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng bọn họ, chỉ mới qua một ngày một đêm, mà đã có người bắt đầu suy sụp tinh thần. Tương lai sau này sẽ ra sau? Thế còn năm ngày hay mười ngày sau thì sao?
Bọn thây ma ngửi thấy mùi máu tươi bắt đầu chen chúc lao vào, màn đêm tràn ngập tiếng ăn, tiếng nhai thịt của bọn zombie khiến Thẩm Nịnh gần như muốn nôn mửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro