Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 39
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Lúc này, đối diện trong căn phòng sáng đèn ở tầng sáu, một bóng người lóe lên, sau đó là một âm thanh nghèn nghẹt khác, bốn người không tự chủ được rùng mình, Kỷ Nhiên ôm Thẩm Nịnh vào lòng, bịt chặt tai cô lại.
Tiếng nhai cắn xé lại vang lên, sau đó là tiếng hú vang lên trong đêm, còn có giọng một người đàn ông đang khóc: “Đừng ăn! Đừng ăn nữa!”
Đám thây ma bất chấp sức chịu đựng tâm lý của mọi người, vô tư ăn hết thức ăn trên mặt đất và bắt đầu lao về phía chung cư số 4. Nhiều người nhìn rõ ràng rằng chung cư số 4 không có đèn, ngoại trừ hai ngọn đèn của hai căn phòng được bật sáng, cũng chính là hai căn phòng có người nhảy lầu tự sát, còn tất cả những đèn của những căn phòng khác đều đã tắt ngay lập tức.
Tòa nhà chung cư số 4 là tòa nhà chung cư dành cho giảng viên lớn nhất của Đại học J. Nhiều giảng viên và gia đình của họ sinh sống trong đó, ước tính khi dịch bệnh bùng phát, cửa an ninh trong căn hộ của họ đã chặn được các cuộc tấn công của thây ma. Tuy nhiên, họ đã thoát khỏi lũ thây ma nhưng không thể chịu nỗi được sự tuyệt vọng.
Đám zombie không phát hiện được gì, dần dần trở nên yên tĩnh, màn đêm trở về sự tĩnh mịch của nó, bốn người nhìn nhau, bọn họ đều biết rằng đây không phải là kết thúc, mà chỉ là mới bắt đầu.
Màn đêm dường như yên tĩnh hơn trước, nhưng họ đều biết đằng sau khung cửa sổ tối đen là những khuôn mặt trống rỗng, chết lặng, sợ hãi hoặc buồn bã. Họ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi số phận không rõ của mình, không biết liệu mình có thể sống sót được đến ngày mai hay không.
Có lẽ trong lúc đó một số người trong số họ cũng sẽ bị sốt cao như Kỷ Nhiên và Chu Thu Sinh, đáng tiếc xung quanh không có ai để an ủi, nỗi đau đã hoàn toàn đè bẹp tâm lý của họ, sự tuyệt vọng vô bờ bến và sự thiếu hiểu biết về thế giới bên ngoài khiến họ cuối cùng đã lựa chọn cái chết để cho bản thân được thoải mái nhất.
Bốn người im lặng trở về ký túc xá, đóng cửa trượt lại, nhưng không tự chủ được mà nắm lấy tay của người bên cạnh, không biết có phải vì gió đêm hay không mà các xúc giác trên cơ thể đều trở nên lạnh cóng, nhưng cho dù vậy thì họ vẫn tiếp thêm sức mạnh cho nhau. Họ biết mình là người may mắn, nếu như không phải lúc này có người che chở cho nhau thì có lẽ bọn họ cũng sẽ giống như những người đó, lựa chọn kết thúc sinh mệnh của chính mình.
Hãy chủ động! Vội vàng lên! Đừng hoảng loạn! Đừng tuyệt vọng!
Bốn người cùng nhau nhận ra điều này nên gật đầu thật mạnh với nhau một cái, rồi bước những bước lớn và bắt đầu nhanh chóng thu thập vật tư.
Tiếng nhai cắn xé lại vang lên, sau đó là tiếng hú vang lên trong đêm, còn có giọng một người đàn ông đang khóc: “Đừng ăn! Đừng ăn nữa!”
Đám thây ma bất chấp sức chịu đựng tâm lý của mọi người, vô tư ăn hết thức ăn trên mặt đất và bắt đầu lao về phía chung cư số 4. Nhiều người nhìn rõ ràng rằng chung cư số 4 không có đèn, ngoại trừ hai ngọn đèn của hai căn phòng được bật sáng, cũng chính là hai căn phòng có người nhảy lầu tự sát, còn tất cả những đèn của những căn phòng khác đều đã tắt ngay lập tức.
Tòa nhà chung cư số 4 là tòa nhà chung cư dành cho giảng viên lớn nhất của Đại học J. Nhiều giảng viên và gia đình của họ sinh sống trong đó, ước tính khi dịch bệnh bùng phát, cửa an ninh trong căn hộ của họ đã chặn được các cuộc tấn công của thây ma. Tuy nhiên, họ đã thoát khỏi lũ thây ma nhưng không thể chịu nỗi được sự tuyệt vọng.
Đám zombie không phát hiện được gì, dần dần trở nên yên tĩnh, màn đêm trở về sự tĩnh mịch của nó, bốn người nhìn nhau, bọn họ đều biết rằng đây không phải là kết thúc, mà chỉ là mới bắt đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn đêm dường như yên tĩnh hơn trước, nhưng họ đều biết đằng sau khung cửa sổ tối đen là những khuôn mặt trống rỗng, chết lặng, sợ hãi hoặc buồn bã. Họ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi số phận không rõ của mình, không biết liệu mình có thể sống sót được đến ngày mai hay không.
Có lẽ trong lúc đó một số người trong số họ cũng sẽ bị sốt cao như Kỷ Nhiên và Chu Thu Sinh, đáng tiếc xung quanh không có ai để an ủi, nỗi đau đã hoàn toàn đè bẹp tâm lý của họ, sự tuyệt vọng vô bờ bến và sự thiếu hiểu biết về thế giới bên ngoài khiến họ cuối cùng đã lựa chọn cái chết để cho bản thân được thoải mái nhất.
Bốn người im lặng trở về ký túc xá, đóng cửa trượt lại, nhưng không tự chủ được mà nắm lấy tay của người bên cạnh, không biết có phải vì gió đêm hay không mà các xúc giác trên cơ thể đều trở nên lạnh cóng, nhưng cho dù vậy thì họ vẫn tiếp thêm sức mạnh cho nhau. Họ biết mình là người may mắn, nếu như không phải lúc này có người che chở cho nhau thì có lẽ bọn họ cũng sẽ giống như những người đó, lựa chọn kết thúc sinh mệnh của chính mình.
Hãy chủ động! Vội vàng lên! Đừng hoảng loạn! Đừng tuyệt vọng!
Bốn người cùng nhau nhận ra điều này nên gật đầu thật mạnh với nhau một cái, rồi bước những bước lớn và bắt đầu nhanh chóng thu thập vật tư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro