Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô

Chương 40

Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng

2024-09-22 20:22:55

Màn đêm buông xuống, Kỷ Nhiên ôm đầy hành lý trở về phòng ký túc xá 307, Thẩm Nịnh đang cuộn tròn trên chiếc giường ngủ ngon lành, chiếc giường đơn nhỏ chất đầy đủ thứ đồ lặt vặt, vất vả lắm mới để lại một chỗ vừa đủ cho một người có thể vào nằm, có lẽ trước khi nằm xuống ngủ cô đã bày hết tất cả chúng ra.

Liễu Tiểu Hải nằm trên chiếc ghế cạnh giường, cậu tựa đầu vào giường, đang ngủ gà ngủ gật.

Giây tiếp theo, Kỷ Nhiên liền nhíu mày, nhìn thấy hai người đang nắm tay chặt với nhau, hơn nữa hình như còn là Thẩm Nịnh chủ động nắm lấy tay của đối phương.

“Sao không đi vào?” Chu Thu Sinh bị chặn ở ngoài cửa, có chút không hiểu hỏi.

Liễu Tiểu Hải bị tiếng động đánh thức, cậu mơ mơ màng màng dụi dụi mắt mình, giơ cổ tay lên để nhìn thời gian, sau đó ngáp dài một cái rồi nói: “Đã trễ thế này rồi, ngày mai chúng ta hãy làm tiếp đi!”

Nói xong, cậu đưa tay ra, xoa xoa cái cổ đau nhức của mình rồi đi đến cửa, sau đó ôm lấy cánh tay của Kỷ Nhiên, nở một nụ cười giống như hồ ly rồi nói: “Đêm nay để tôi cùng với cậu...”

Cậu còn chưa nói xong, Kỷ Nhiên đã xách cổ áo cậu, kéo ra xa khỏi người hắn, nhét cậu vào trong lòng ngực của Chu Thu Sinh đang đứng ở một bên, chán ghét nói: “Cầm lấy người của mình đi đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Thu Sinh không nói lời nào, trực tiếp khiêng người lên trên vai mình rồi khiêng cậu đi vào phòng ký túc xá bên cạnh, sau đó liền đóng cửa phòng lại, tiếng chửi rủa của Liễu Tiểu Hải phát ra, cuối cùng dần dần chuyển thành tiếng thở dốc, rồi cuối cùng cũng quay lại bầu không khí yên tĩnh.

Kỷ Nhiên đóng cửa lại, bắt đầu chuyển đồ đạc trên giường xuống sàn nhà.

Lúc này, hắn nghe thấy một tiếng khóc nức nở rất nhỏ, dường như nếu như không nghe kỹ thì không thể nghe được, hắn nhìn về phía giường, thì liền nhìn thấy Thẩm Nịnh thu nhỏ cơ thể mình lại, lông mi khẽ rung, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự đau đớn, giống như đang gặp phải cơn ác mộng, từng giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống, làm ướt hết cả ga gối.

Kỷ Nhiên thở dài, hắn chỉ đơn giản là vứt hết tất cả đồ đạc trên giường xuống sàn, cởi giày và áo khoác của mình rồi nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng ngực mình.

Cô gái vẫn đang khóc nức nở, thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó, Kỷ Nhiên tò mò cẩn thận xác định, cuối cùng nghe rõ ràng cô đang gọi “Chú.”

“Gọi người khác thì có ích lợi gì?” Kỷ Nhiên tự nhủ thầm: “Cho dù người đó có lợi hại đến đâu thì hiện tại cũng không thể xuất hiện vào lúc này! Còn không phải để cậu khóc ở đây sao?”

Cô gái trong ngực hắn dần dần bình tĩnh lại, một đôi bàn tay nhỏ nhắn vòng qua eo hắn, khóe môi của Kỷ Nhiên hơi nhếch lên, hắn có vẻ hài lòng sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô

Số ký tự: 0