Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 42
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Liễu Tiểu Hải chỉ biết Thẩm Nịnh là cô nhi, cũng chưa bao giờ nhẫn tâm hỏi chi tiết về quá khứ của cô, bây giờ nghe được rốt cuộc cậu cũng không nhịn được hỏi: “Vậy làm sao cậu có thể đến được đây nhiều năm như vậy?”
Cô gái cụp mắt xuống, hiện lên một tia cô đơn rồi nói: “Tớ được chú nuôi lớn! Chú ấy...”
Cô dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Chú ấy đối xử với tớ rất tốt! Thực sự rất tốt!”
“A!” Liễu Tiểu Hải vỗ vào trán mình một cái rồi la lên: “Tớ nhớ ra rồi, có một lần cậu đánh con gái của một vị giám đốc hay chủ tịch nào đó, kết quả lại bị gọi phụ huynh đến, chú ấy đã xuất hiện một chút rồi rất nhanh đã đi mất, lúc đó hiệu trưởng trường cũng phải cúi đầu khom lưng tiễn chú ấy ra tới tận cửa, thái độ đó của ông thầy hiệu trưởng rất giống như thái giám trong Tivi đang hầu hạ lão Phật gia vậy.”
“Cậu phải hiểu rõ một chuyện là, tớ chỉ là phòng vệ chính đáng thôi!” Thẩm Nịnh vỗ nhẹ đầu của Liễu Tiểu Hải rồi nói: “Rõ ràng là do cô ta đã dẫn mấy cô gái đứng chặn tớ ở nhà vệ sinh, sau đó còn bắt tớ quỳ xuống, còn muốn bắt tớ cởi quần áo ra để quay video gì đó, tớ không đồng ý nên cô ta muốn tát tớ, lúc đó tớ mới đánh trả. Nhưng ai ngờ đâu bọn họ lại vô dụng như vậy, tớ vừa ra tay có một cái bọn họ liền liều mạng quỳ xuống đất xin tha, hiện tại nghĩ lại tớ nghi ngờ rằng có phải bọn họ đang cố tình làm vậy không!”
“Là vậy, là vậy!” Liễu Tiểu Hải xoa đầu nói: “Đúng rồi, lúc đó cậu đã rời khỏi đội khúc côn cầu trên băng, sao bọn họ lại còn tìm để gây rối cho cậu nữa?”
Thẩm Nịnh dừng một chút, sau đó nhún vai giả vờ thoải mái nói: “Sao cậu không đi hỏi bọn họ đi? Làm sao tớ biết được chứ!”
“Đội khúc côn cầu trên băng?” Chu Thu Sinh hỏi, “Đội khúc côn cầu số 1 cấp hai của trường cậu cho dù nam hay nữ cũng đều nổi tiếng khắp cả nước. Thẩm Nịnh, trước đây cậu là thành viên của đội khúc côn cầu này sao?”
“Không phải sao?” Liễu Tiểu Hải vẻ mặt đắc ý nói: “Anh không biết đâu, Tiểu Nịnh của chúng ta lúc đó là ngôi sao của đội khúc côn cầu trên băng, là thần tượng của toàn trường tụi em đó.”
“Còn là ngôi sao?” Không biết vì sao sắc mặt cả Kỷ Nhiên trở nên rất khó coi, hắn mở miệng ra chế nhạo: “Thân thể của cậu nhỏ nhắn như vậy, còn có thể chơi khúc côn cầu trên băng sao? Không phải sẽ bị người ta đâm vào ngã trên sân chứ?”
Chu Thu Sinh ở một bên cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ đều biết khúc côn cầu trên băng là một môn thể thao rất có tính cạnh tranh cao, thậm chí là rất hung hãn, đối đầu cũng khá khốc liệt, thậm chí là vô cùng thảm thiết. Người chơi phòng thủ có thể dùng vai, ngực và hông để va chạm với các cầu thủ tấn công đang kiểm soát bóng mà không bị phạm luật, họ cũng có thể dùng cơ thể để đẩy và chặn, quá trình này tuy đơn giản nhưng lại rất thô bạo.
Cô gái cụp mắt xuống, hiện lên một tia cô đơn rồi nói: “Tớ được chú nuôi lớn! Chú ấy...”
Cô dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Chú ấy đối xử với tớ rất tốt! Thực sự rất tốt!”
“A!” Liễu Tiểu Hải vỗ vào trán mình một cái rồi la lên: “Tớ nhớ ra rồi, có một lần cậu đánh con gái của một vị giám đốc hay chủ tịch nào đó, kết quả lại bị gọi phụ huynh đến, chú ấy đã xuất hiện một chút rồi rất nhanh đã đi mất, lúc đó hiệu trưởng trường cũng phải cúi đầu khom lưng tiễn chú ấy ra tới tận cửa, thái độ đó của ông thầy hiệu trưởng rất giống như thái giám trong Tivi đang hầu hạ lão Phật gia vậy.”
“Cậu phải hiểu rõ một chuyện là, tớ chỉ là phòng vệ chính đáng thôi!” Thẩm Nịnh vỗ nhẹ đầu của Liễu Tiểu Hải rồi nói: “Rõ ràng là do cô ta đã dẫn mấy cô gái đứng chặn tớ ở nhà vệ sinh, sau đó còn bắt tớ quỳ xuống, còn muốn bắt tớ cởi quần áo ra để quay video gì đó, tớ không đồng ý nên cô ta muốn tát tớ, lúc đó tớ mới đánh trả. Nhưng ai ngờ đâu bọn họ lại vô dụng như vậy, tớ vừa ra tay có một cái bọn họ liền liều mạng quỳ xuống đất xin tha, hiện tại nghĩ lại tớ nghi ngờ rằng có phải bọn họ đang cố tình làm vậy không!”
“Là vậy, là vậy!” Liễu Tiểu Hải xoa đầu nói: “Đúng rồi, lúc đó cậu đã rời khỏi đội khúc côn cầu trên băng, sao bọn họ lại còn tìm để gây rối cho cậu nữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nịnh dừng một chút, sau đó nhún vai giả vờ thoải mái nói: “Sao cậu không đi hỏi bọn họ đi? Làm sao tớ biết được chứ!”
“Đội khúc côn cầu trên băng?” Chu Thu Sinh hỏi, “Đội khúc côn cầu số 1 cấp hai của trường cậu cho dù nam hay nữ cũng đều nổi tiếng khắp cả nước. Thẩm Nịnh, trước đây cậu là thành viên của đội khúc côn cầu này sao?”
“Không phải sao?” Liễu Tiểu Hải vẻ mặt đắc ý nói: “Anh không biết đâu, Tiểu Nịnh của chúng ta lúc đó là ngôi sao của đội khúc côn cầu trên băng, là thần tượng của toàn trường tụi em đó.”
“Còn là ngôi sao?” Không biết vì sao sắc mặt cả Kỷ Nhiên trở nên rất khó coi, hắn mở miệng ra chế nhạo: “Thân thể của cậu nhỏ nhắn như vậy, còn có thể chơi khúc côn cầu trên băng sao? Không phải sẽ bị người ta đâm vào ngã trên sân chứ?”
Chu Thu Sinh ở một bên cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ đều biết khúc côn cầu trên băng là một môn thể thao rất có tính cạnh tranh cao, thậm chí là rất hung hãn, đối đầu cũng khá khốc liệt, thậm chí là vô cùng thảm thiết. Người chơi phòng thủ có thể dùng vai, ngực và hông để va chạm với các cầu thủ tấn công đang kiểm soát bóng mà không bị phạm luật, họ cũng có thể dùng cơ thể để đẩy và chặn, quá trình này tuy đơn giản nhưng lại rất thô bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro