Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 43
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Tốc độ và mãnh liệt có lẽ là sự miêu tả hoàn hảo nhất về bộ môn khúc côn cầu trên băng này, môn thể thao đồng đội có kỷ luật mạnh mẽ nhất thế giới. Việc trượt băng nhanh trên sân băng, những đường chuyền và bàn thắng tốc độ nhanh, những pha va chạm và kỹ năng cũng như việc gắng sức ở cường độ cao khiến môn thể thao này trở thành một “môn thể thao 48 giây”, do có một nhóm vận động viên mới sẽ ra sân sau mỗi 48 giây.
Do luật chơi của bộ môn khúc côn cầu trên băng không xử phạt nghiêm khắc những vận động viên có mâu thuẫn trên sân, hình phạt nghiêm trọng nhất cũng chỉ là rời sân trong 10 phút, cho nên việc đánh nhau trên sân khúc côn cầu trên băng đã trở thành một “màn trình diễn” thu hút sự chú ý của khán giả. Trong một trận đấu khúc côn cầu trên sân, sẽ thường xuyên bắt gặp cảnh tượng hai người ném găng tay vào nhau và dùng nắm đấm để đánh nhau.
Mặc dù dáng người của Thẩm Nịnh không thấp, nhưng vẫn có chiều cao trung bình, dáng người cũng không phải cường tráng, thực sự không thể nào có thể tưởng tượng được dáng vẻ mà cô va chạm với người khác trên sân.
Liễu Tiểu Hải vừa nghe thấy hai người không tin, lập tức hưng phấn nói: “Hai người các cậu vẫn không tin đúng không? Để tôi nói cho hai cậu biết, khi Tiểu Nịnh còn ở trong đội khúc côn cầu trên băng, cậu ấy có một biệt danh gọi là “Đạn xuyên thép”, cậu ấy đã vượt qua kỷ lục ghi bàn trên trực tiếp của đội đối thủ. Trên Internet vẫn còn video quay lại thời điểm đó! Nếu như không phải cậu ấy vì bị chấn thương buộc phải giải nghệ, có lẽ hiện giờ cậu ấy đã trở thành một ngôi sau quốc tế rồi!”
Thẩm Nịnh chộp lấy một quả táo nhét vào miệng Liễu Tiểu Hải, cô nói: “Được rồi, cậu đừng khoe khoang giùm tớ nữa! Tự bản thân tớ nghe còn cảm thấy ngượng giùm cậu nữa.”
“Cậu bị thương?” Kỷ Nhiên nhìn Thẩm Nịnh hỏi.
“Tôi...” Không đợi Thẩm Nịnh trả lời, Liễu Tiểu Hải ở một bên đã nhanh nhẹn nói: “Đúng vậy! Vết thương rất nặng. Cậu ấy cũng vì chuyện này mà phải tạm nghỉ học một năm, cho nên một tên bất tài như tôi mới trở thành bạn cùng lớp với cậu ấy.”
“Vậy cậu...” Kỷ Nhiên muốn hỏi lại, nhưng Thẩm Nịnh đã vội vàng nói: “Hiện tại chủ đề nói chuyện của chúng ta không phải đang nói về lòng dũng cảm của tôi vào năm đó, tôi đang rất muốn biết vì cái gì mà có người lại vô duyên vô cớ nóng lên rồi lại còn phát dục?”
Kỷ Nhiên: “...”
Chu Thu Sinh: “...”
Một sự xấu hổ tràn ngập khắp cả căn phòng, Thẩm Nịnh bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Mấu chốt chính là sau khi phát sốt, nó lại lặng lẽ mất đi! Ngay cả dị năng cũng đều không có, các cậu có thất vọng khi các cậu bị phát sốt không?”
Hai người bị sốt sờ sờ mũi, nhất thời đỏ mặt.
“Cái đó...” Chu Thu Sinh lúng túng nói, “Không bằng thì chúng ta vẫn là nên thảo luận về chiến thuật hôm nay đi!”
Vừa dứt lời, Kỷ Nhiên nhanh chóng đứng dậy, mở tấm bản đồ vẽ địa hình đường đi của Đại Học J ra.
Phải nói rằng bản vẽ mặt phẳng khá chuẩn, Chu Thu Sinh dùng thước đo hồi lâu, dùng viết tính toán cả nửa ngày rồi mới nói: “Trạm cơ sở của trường nằm ở phía nam của đường chính, khoảng cách từ chỗ chúng ta đến đó ngắn nhất khoảng 709 mét. Thông thường phải mất 11 phút đi bộ mới tới nơi. Trong khoảng thời gian đó, cần phải đi qua căn tin số 2, Viện Kỹ thuật Xây dựng, khu chung cư thứ sáu, khu chung cư thứ bảy, khu chung cư thứ mười, khu rừng cây nhỏ và sân tập thể dục.”
Liễu Tiểu Hải cắn răng nói: “Nghe có vẻ không xa, nhưng ở giữa có khu mua sắm trước căn hộ số 7 và sân tập thể dục vừa diễn ra trận đấu bóng rổ. Hai nơi này là nơi có nhiều người nhất, cho nên có thể chắc chắn rằng hai chỗ này có nhiều zombie nhất.”
“Nếu thật sự muốn đi tới đó thì cũng chỉ có thể đối đầu với đội quân thây ma thôi.” Chu Thu Sinh lạnh lùng nói.
“Cũng không hẳn!” Đột nhiên Thẩm Nịnh ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô sáng như tuyết, cô nói: “Nếu như chúng ta không để cho bọn chúng bắt được chúng ta thì sao?”
Do luật chơi của bộ môn khúc côn cầu trên băng không xử phạt nghiêm khắc những vận động viên có mâu thuẫn trên sân, hình phạt nghiêm trọng nhất cũng chỉ là rời sân trong 10 phút, cho nên việc đánh nhau trên sân khúc côn cầu trên băng đã trở thành một “màn trình diễn” thu hút sự chú ý của khán giả. Trong một trận đấu khúc côn cầu trên sân, sẽ thường xuyên bắt gặp cảnh tượng hai người ném găng tay vào nhau và dùng nắm đấm để đánh nhau.
Mặc dù dáng người của Thẩm Nịnh không thấp, nhưng vẫn có chiều cao trung bình, dáng người cũng không phải cường tráng, thực sự không thể nào có thể tưởng tượng được dáng vẻ mà cô va chạm với người khác trên sân.
Liễu Tiểu Hải vừa nghe thấy hai người không tin, lập tức hưng phấn nói: “Hai người các cậu vẫn không tin đúng không? Để tôi nói cho hai cậu biết, khi Tiểu Nịnh còn ở trong đội khúc côn cầu trên băng, cậu ấy có một biệt danh gọi là “Đạn xuyên thép”, cậu ấy đã vượt qua kỷ lục ghi bàn trên trực tiếp của đội đối thủ. Trên Internet vẫn còn video quay lại thời điểm đó! Nếu như không phải cậu ấy vì bị chấn thương buộc phải giải nghệ, có lẽ hiện giờ cậu ấy đã trở thành một ngôi sau quốc tế rồi!”
Thẩm Nịnh chộp lấy một quả táo nhét vào miệng Liễu Tiểu Hải, cô nói: “Được rồi, cậu đừng khoe khoang giùm tớ nữa! Tự bản thân tớ nghe còn cảm thấy ngượng giùm cậu nữa.”
“Cậu bị thương?” Kỷ Nhiên nhìn Thẩm Nịnh hỏi.
“Tôi...” Không đợi Thẩm Nịnh trả lời, Liễu Tiểu Hải ở một bên đã nhanh nhẹn nói: “Đúng vậy! Vết thương rất nặng. Cậu ấy cũng vì chuyện này mà phải tạm nghỉ học một năm, cho nên một tên bất tài như tôi mới trở thành bạn cùng lớp với cậu ấy.”
“Vậy cậu...” Kỷ Nhiên muốn hỏi lại, nhưng Thẩm Nịnh đã vội vàng nói: “Hiện tại chủ đề nói chuyện của chúng ta không phải đang nói về lòng dũng cảm của tôi vào năm đó, tôi đang rất muốn biết vì cái gì mà có người lại vô duyên vô cớ nóng lên rồi lại còn phát dục?”
Kỷ Nhiên: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thu Sinh: “...”
Một sự xấu hổ tràn ngập khắp cả căn phòng, Thẩm Nịnh bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Mấu chốt chính là sau khi phát sốt, nó lại lặng lẽ mất đi! Ngay cả dị năng cũng đều không có, các cậu có thất vọng khi các cậu bị phát sốt không?”
Hai người bị sốt sờ sờ mũi, nhất thời đỏ mặt.
“Cái đó...” Chu Thu Sinh lúng túng nói, “Không bằng thì chúng ta vẫn là nên thảo luận về chiến thuật hôm nay đi!”
Vừa dứt lời, Kỷ Nhiên nhanh chóng đứng dậy, mở tấm bản đồ vẽ địa hình đường đi của Đại Học J ra.
Phải nói rằng bản vẽ mặt phẳng khá chuẩn, Chu Thu Sinh dùng thước đo hồi lâu, dùng viết tính toán cả nửa ngày rồi mới nói: “Trạm cơ sở của trường nằm ở phía nam của đường chính, khoảng cách từ chỗ chúng ta đến đó ngắn nhất khoảng 709 mét. Thông thường phải mất 11 phút đi bộ mới tới nơi. Trong khoảng thời gian đó, cần phải đi qua căn tin số 2, Viện Kỹ thuật Xây dựng, khu chung cư thứ sáu, khu chung cư thứ bảy, khu chung cư thứ mười, khu rừng cây nhỏ và sân tập thể dục.”
Liễu Tiểu Hải cắn răng nói: “Nghe có vẻ không xa, nhưng ở giữa có khu mua sắm trước căn hộ số 7 và sân tập thể dục vừa diễn ra trận đấu bóng rổ. Hai nơi này là nơi có nhiều người nhất, cho nên có thể chắc chắn rằng hai chỗ này có nhiều zombie nhất.”
“Nếu thật sự muốn đi tới đó thì cũng chỉ có thể đối đầu với đội quân thây ma thôi.” Chu Thu Sinh lạnh lùng nói.
“Cũng không hẳn!” Đột nhiên Thẩm Nịnh ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô sáng như tuyết, cô nói: “Nếu như chúng ta không để cho bọn chúng bắt được chúng ta thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro