Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
H
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Kỷ Nhiên có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh như một hồi trống của chính mình, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn ngắm Thẩm Nịnh. Trong trí nhớ trước đây của hắn, cô gái này chỉ xuất hiện một hình dáng mơ hồ, điều duy nhất hắn nhớ được chính là khuôn mặt xinh đẹp như ánh nắng mùa đông của cô.
Hắn vẫn luôn nghe nói Thẩm Nịnh là một mỹ nữ, nhưng không biết cô lại có thể xinh đẹp tuyệt trần đến như vậy. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao xung quanh hắn luôn có người nói hắn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Không ai biết rằng hắn thực sự mắc chứng Prosopagnosia (hội chứng mất nhận thức khuôn mặt) nghiêm trọng và phải nhớ đến ai đó bằng đặc điểm ngoại hình hay giọng nói của họ, kể cả cha mẹ của hắn. Căn bệnh này đã đeo bám hắn từ lúc hắn tám tuổi, lúc đầu chỉ không nhớ được khuôn mặt hoặc nhớ là sẽ quên ngay, cuối cùng dần dần đến mức không thể nhìn thấy mặt người khác một cách rõ ràng chứ đừng nói đến việc nhớ họ.
Thật ra có nhiều người cho rằng hắn là người kiêu ngạo, khó gần, có lòng tự trọng cao, không thích nói chuyện với người khác nhưng chủ yếu là do hắn không thể nhớ được mặt người khác, mỗi khi gặp người quen đều cảm thấy cực kì khó xử. Nhưng lòng tự trọng khiến hắn không muốn thừa nhận. Vấn đề của chính mình dần dần khiến hắn trở nên thờ ơ với mọi người.
Hắn đã đi khám nhiều bác sĩ, vì triệu chứng của hắn chỉ xuất hiện ở khuôn mặt, tức là không có trở ngại trong việc nhận dạng vật thể và không bị suy giảm nhận thức, trí nhớ nên bác sĩ phân tích rằng bệnh này chắc chắn là do yếu tố tâm lý. Tuy nhiên, hắn luôn phản đối việc điều trị tâm lý, ngoài việc không thể nhận biết người thì căn bệnh này căn bản không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống nên bố mẹ hắn đã để hắn tự quyết định.
Nhưng hôm nay hắn phát hiện, hắn kỳ thực có thể nhìn rõ khuôn mặt của Thẩm Nịnh, từ tám tuổi đến nay cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất hắn có thể nhìn rõ, cô đẹp đến mức làm hắn choáng váng. Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hai mắt nhìn nhau, thậm chí có thể đếm được đối phương có bao nhiêu sợi lông mi. Thế giới đột nhiên trở nên rõ ràng trong mắt Kỷ Nhiên, giống như một người cận thị nặng lần đầu tiên đeo kính, những làn sóng ngây ngất tràn ngập trong lòng, hắn tham lam ngắm nhìn vầng trán mịn màng, đôi mày thanh tú, sống mũi đến đôi môi đỏ mọng của cô, hắn nhớ rõ vừa rồi cái miệng nhỏ mềm mại này đã mang đến cho hắn sự sung sướng tê dại đến tận xương.
Thẩm Nịnh dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt chăm chú của hắn xuyên qua trái tim Thẩm Nịnh khiến cô sững người đôi chút, cô cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt của hắn, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể… ừm…”
Thẩm Nịnh còn chưa nói xong, Kỷ Nhiên đã cúi đầu hôn lên môi cô, đây là lần đầu tiên hắn hôn một cô gái, động tác có chút vụng về nhưng lại rất thận trọng, dường như sợ sẽ làm tổn thương cô.
Hắn vẫn luôn nghe nói Thẩm Nịnh là một mỹ nữ, nhưng không biết cô lại có thể xinh đẹp tuyệt trần đến như vậy. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao xung quanh hắn luôn có người nói hắn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Không ai biết rằng hắn thực sự mắc chứng Prosopagnosia (hội chứng mất nhận thức khuôn mặt) nghiêm trọng và phải nhớ đến ai đó bằng đặc điểm ngoại hình hay giọng nói của họ, kể cả cha mẹ của hắn. Căn bệnh này đã đeo bám hắn từ lúc hắn tám tuổi, lúc đầu chỉ không nhớ được khuôn mặt hoặc nhớ là sẽ quên ngay, cuối cùng dần dần đến mức không thể nhìn thấy mặt người khác một cách rõ ràng chứ đừng nói đến việc nhớ họ.
Thật ra có nhiều người cho rằng hắn là người kiêu ngạo, khó gần, có lòng tự trọng cao, không thích nói chuyện với người khác nhưng chủ yếu là do hắn không thể nhớ được mặt người khác, mỗi khi gặp người quen đều cảm thấy cực kì khó xử. Nhưng lòng tự trọng khiến hắn không muốn thừa nhận. Vấn đề của chính mình dần dần khiến hắn trở nên thờ ơ với mọi người.
Hắn đã đi khám nhiều bác sĩ, vì triệu chứng của hắn chỉ xuất hiện ở khuôn mặt, tức là không có trở ngại trong việc nhận dạng vật thể và không bị suy giảm nhận thức, trí nhớ nên bác sĩ phân tích rằng bệnh này chắc chắn là do yếu tố tâm lý. Tuy nhiên, hắn luôn phản đối việc điều trị tâm lý, ngoài việc không thể nhận biết người thì căn bệnh này căn bản không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống nên bố mẹ hắn đã để hắn tự quyết định.
Nhưng hôm nay hắn phát hiện, hắn kỳ thực có thể nhìn rõ khuôn mặt của Thẩm Nịnh, từ tám tuổi đến nay cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất hắn có thể nhìn rõ, cô đẹp đến mức làm hắn choáng váng. Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hai mắt nhìn nhau, thậm chí có thể đếm được đối phương có bao nhiêu sợi lông mi. Thế giới đột nhiên trở nên rõ ràng trong mắt Kỷ Nhiên, giống như một người cận thị nặng lần đầu tiên đeo kính, những làn sóng ngây ngất tràn ngập trong lòng, hắn tham lam ngắm nhìn vầng trán mịn màng, đôi mày thanh tú, sống mũi đến đôi môi đỏ mọng của cô, hắn nhớ rõ vừa rồi cái miệng nhỏ mềm mại này đã mang đến cho hắn sự sung sướng tê dại đến tận xương.
Thẩm Nịnh dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt chăm chú của hắn xuyên qua trái tim Thẩm Nịnh khiến cô sững người đôi chút, cô cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt của hắn, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể… ừm…”
Thẩm Nịnh còn chưa nói xong, Kỷ Nhiên đã cúi đầu hôn lên môi cô, đây là lần đầu tiên hắn hôn một cô gái, động tác có chút vụng về nhưng lại rất thận trọng, dường như sợ sẽ làm tổn thương cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro