Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng
Dị Năng Của Phụ...
Kỳ Thanh Mạn Mạn
2024-09-25 15:44:00
"Nhớ rõ nhanh chóng né tránh, trước kia tôi đã dạy cậu"
Một bóng người mảnh khảnh từ bên cạnh Phục Anh bay nhanh qua, lại một côn đập vào má trái Trương Thành Quang.
Máu thịt văng khắp nơi.
Phía sau Quách Dung Dung đã quay mặt đi, đồng thời cũng mặc niệm ở trong lòng: Đó là xác sống, không phải người.
"Đánh vào đầu nó!"
Trần Minh đột nhiên ở một bên hô.
Grừ..!
"Trương Thành Quang" vẫn nhào vào hướng Phục Anh cách nó gần nhất, lúc này nghìn cân treo sợi tóc, côn sắt trong tay Phục Anh đột nhiên hóa thành một tấm ván sắt chặn đối phương cắn tới!
Xem ra vẫn là hệ kim, bất quá cũng không tồi.
Lý Ngôn Hề hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc dùng chân bàn sắt trong tay mình đâm xuyên qua đôi mắt "Trương Thành Quang", hơn nữa dùng sức đẩy mạnh về bức tường phía sau!
Phụt!
Đầu xác sống đập vào trên tường, côn sắt cũng thẳng tắp đâm tường đá phía sau, đem nó ghim chặt trên tường!
"Sức lực cô ấy thật lớn."
Trịnh Vũ trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, ở trong mắt anh ta, chiêu chiêu của Lý Ngôn Hề đều là lực cùng mỹ kết hợp.
"Bạn Phục đồ vật trong tay......... tôi không hoa mắt chứ?"
Chu Khải Duệ xoa xoa đôi mắt, vừa rồi cái chân bàn trong tay Phục Anh vì sao lại biến thành một tấm kim loại kỳ lạ?
Cũng chính tấm kim loại kia thay cô ấy ngăn cản xác sống cắn tới.
"Mày không nhìn lầm, tao cũng......... "
Trần Minh đẩy đẩy mắt kính, anh ta cũng tận mắt nhìn thấy côn sắt trong tay Phục Anh thay đổi hình dạng.
"Vốn dĩ muốn đi hỗ trợ, bạn Lý tốc độ quá nhanh"
Trịnh Vũ lúc này mới phát hiện, mấy người đàn ông bọn họ thế nhưng vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem một trận náo nhiệt.........
Bất quá Lý Ngôn Hề hoàn toàn không có để ý, bởi vì cô vừa mới phát hiện, sau khi con xác sống trước mặt đã chết, trong đầu cô nguy hiểm cũng liền giải trừ.
Cô đi tới Phục Anh sắc mặt thoáng kinh ngạc nói:
"Phục Anh? Cậu vừa rồi như thế nào đem côn sắt biến thành tấm chắn?"
Phục Anh còn đang kinh ngạc khi xem Lý Ngôn Hề không chút do dự giết chết con xác sống, lúc này mới nghĩ tới hành động của mình khi nãy.
Cô làm cái gì?
"Như thế này à?"
Chỉ thấy ván sắt trong tay Phục Anh dưới ánh mắt mọi người biến trở về hình dạng chân bàn ban đầu.
"Thật thần kỳ!"
Quách Dung Dung lần đầu tiên nhìn đến, rốt cuộc này là chuyện như thế nào?!
Đêm qua Lý Ngôn Hề có giác quan thứ sáu, còn hôm nay Phục Anh tùy ý biến hóa hình dạng, những thứ này đang biểu thị cái gì.
"Tôi cũng không biết, thật giống như tôi có thể tùy ý khống chế nó." - Phục Anh trả lời nói.
"Chẳng lẽ cái này là dị năng?" - Chu Khải Duệ đại não mở rộng nói.
Lý Ngôn Hề đi vào một phòng không có người, tìm được một cái chén kim loại đưa cho Phục Anh: "Thử xem giúp tôi biến nó thành một cái vũ khí?"
Phục Anh chỉ cảm thấy chơi vui, liền tiếp nhận đồ vật trong tay Lý Ngôn Hề, chỉ vài giây cái chén kim loại kia đã bị cô biến thành một con dao găm.
"Chơi vui nha, tôi nghĩ ra được hình dạng gì thì nó chính là hình dạng đó!"
Phục Anh vui mừng nói, dao găm kia và hoa văn bên trên cô đều có thể khống chế được!
"Này. bạn Lý, có phải cậu cố ý hay không " - Hà Nhược Nhụy không biết khi nào đã đi tới, cắt đứt một đám người nói chuyện.
???
Lý Ngôn Hề nhìn về phía Hà Nhược Nhụy, chỉ thấy cô ta chỉ vào con xác sống chết thảm ở cuối hành lang, giờ phút này nó đã bị ghim ở trước cửa phòng ký túc nơi cô ta cùng Nhậm Vũ Lan ở!
Cô ta hoài nghi Lý Ngôn Hề chính là cố ý!
"Nó đã chết" - Lý Ngôn Hề vô tội nói, cô thật không phải cố ý.
"Cậu vì cái gì một hai phải đem nó giết chết ở cửa phòng chúng tôi, cậu có phải cố ý cho Vũ Lan xem hay không?! Cậu rõ ràng biết cậu ta chính là bạn trai cũ của Vũ Lan! Điều này quả thực quá tàn nhẫn!"
Hà Nhược Nhụy không phân rõ đen trắng chỉ trích nói, mà giờ phút này Nhậm Vũ Lan còn dựa vào tường cách đó không xa lau nước mắt.
Một bóng người mảnh khảnh từ bên cạnh Phục Anh bay nhanh qua, lại một côn đập vào má trái Trương Thành Quang.
Máu thịt văng khắp nơi.
Phía sau Quách Dung Dung đã quay mặt đi, đồng thời cũng mặc niệm ở trong lòng: Đó là xác sống, không phải người.
"Đánh vào đầu nó!"
Trần Minh đột nhiên ở một bên hô.
Grừ..!
"Trương Thành Quang" vẫn nhào vào hướng Phục Anh cách nó gần nhất, lúc này nghìn cân treo sợi tóc, côn sắt trong tay Phục Anh đột nhiên hóa thành một tấm ván sắt chặn đối phương cắn tới!
Xem ra vẫn là hệ kim, bất quá cũng không tồi.
Lý Ngôn Hề hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc dùng chân bàn sắt trong tay mình đâm xuyên qua đôi mắt "Trương Thành Quang", hơn nữa dùng sức đẩy mạnh về bức tường phía sau!
Phụt!
Đầu xác sống đập vào trên tường, côn sắt cũng thẳng tắp đâm tường đá phía sau, đem nó ghim chặt trên tường!
"Sức lực cô ấy thật lớn."
Trịnh Vũ trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, ở trong mắt anh ta, chiêu chiêu của Lý Ngôn Hề đều là lực cùng mỹ kết hợp.
"Bạn Phục đồ vật trong tay......... tôi không hoa mắt chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Khải Duệ xoa xoa đôi mắt, vừa rồi cái chân bàn trong tay Phục Anh vì sao lại biến thành một tấm kim loại kỳ lạ?
Cũng chính tấm kim loại kia thay cô ấy ngăn cản xác sống cắn tới.
"Mày không nhìn lầm, tao cũng......... "
Trần Minh đẩy đẩy mắt kính, anh ta cũng tận mắt nhìn thấy côn sắt trong tay Phục Anh thay đổi hình dạng.
"Vốn dĩ muốn đi hỗ trợ, bạn Lý tốc độ quá nhanh"
Trịnh Vũ lúc này mới phát hiện, mấy người đàn ông bọn họ thế nhưng vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem một trận náo nhiệt.........
Bất quá Lý Ngôn Hề hoàn toàn không có để ý, bởi vì cô vừa mới phát hiện, sau khi con xác sống trước mặt đã chết, trong đầu cô nguy hiểm cũng liền giải trừ.
Cô đi tới Phục Anh sắc mặt thoáng kinh ngạc nói:
"Phục Anh? Cậu vừa rồi như thế nào đem côn sắt biến thành tấm chắn?"
Phục Anh còn đang kinh ngạc khi xem Lý Ngôn Hề không chút do dự giết chết con xác sống, lúc này mới nghĩ tới hành động của mình khi nãy.
Cô làm cái gì?
"Như thế này à?"
Chỉ thấy ván sắt trong tay Phục Anh dưới ánh mắt mọi người biến trở về hình dạng chân bàn ban đầu.
"Thật thần kỳ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quách Dung Dung lần đầu tiên nhìn đến, rốt cuộc này là chuyện như thế nào?!
Đêm qua Lý Ngôn Hề có giác quan thứ sáu, còn hôm nay Phục Anh tùy ý biến hóa hình dạng, những thứ này đang biểu thị cái gì.
"Tôi cũng không biết, thật giống như tôi có thể tùy ý khống chế nó." - Phục Anh trả lời nói.
"Chẳng lẽ cái này là dị năng?" - Chu Khải Duệ đại não mở rộng nói.
Lý Ngôn Hề đi vào một phòng không có người, tìm được một cái chén kim loại đưa cho Phục Anh: "Thử xem giúp tôi biến nó thành một cái vũ khí?"
Phục Anh chỉ cảm thấy chơi vui, liền tiếp nhận đồ vật trong tay Lý Ngôn Hề, chỉ vài giây cái chén kim loại kia đã bị cô biến thành một con dao găm.
"Chơi vui nha, tôi nghĩ ra được hình dạng gì thì nó chính là hình dạng đó!"
Phục Anh vui mừng nói, dao găm kia và hoa văn bên trên cô đều có thể khống chế được!
"Này. bạn Lý, có phải cậu cố ý hay không " - Hà Nhược Nhụy không biết khi nào đã đi tới, cắt đứt một đám người nói chuyện.
???
Lý Ngôn Hề nhìn về phía Hà Nhược Nhụy, chỉ thấy cô ta chỉ vào con xác sống chết thảm ở cuối hành lang, giờ phút này nó đã bị ghim ở trước cửa phòng ký túc nơi cô ta cùng Nhậm Vũ Lan ở!
Cô ta hoài nghi Lý Ngôn Hề chính là cố ý!
"Nó đã chết" - Lý Ngôn Hề vô tội nói, cô thật không phải cố ý.
"Cậu vì cái gì một hai phải đem nó giết chết ở cửa phòng chúng tôi, cậu có phải cố ý cho Vũ Lan xem hay không?! Cậu rõ ràng biết cậu ta chính là bạn trai cũ của Vũ Lan! Điều này quả thực quá tàn nhẫn!"
Hà Nhược Nhụy không phân rõ đen trắng chỉ trích nói, mà giờ phút này Nhậm Vũ Lan còn dựa vào tường cách đó không xa lau nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro