Mạt Thế: Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Tôi Được Đối Thủ Cưng Chiều

Nằm Mơ

Lạc Kim Triều

2024-05-04 00:41:56

Không thể chậm trễ thêm một khắc nào, anh trực tiếp nâng ót của cô lên, rồi nâng cằm cô, sau đó cúi đầu dán lên môi cô.

Cánh môi của thiếu nữ lạnh lẽo nhưng mềm mại, anh lại không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp cắn rách đầu lưỡi, sau đó cạy răng của cô ra luồn vào cuống họng, ngay sau đó, mùi máu tanh nồng tràn khắp miệng của hai người.

Ôn Dao đang rơi vào hôn mê, cảm nhận được kích thích, tuy không tới mức tỉnh lại nhưng cũng phát ra tiếng rên khẽ theo bản năng: “Ưm…”

Yếu ớt mà mềm mại, như tiếng ngâm nga đau đớn, khiến người ta liên tưởng sâu xa.

Địch Đại Hổ nghe thấy động tĩnh, nhìn từ gương chiếu hậu, kinh hãi trừng to mắt, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đưa tay đập Mayasha một cái.

Mayasha bực dọc nhìn Địch Đại Hổ, thấy đối phương liều mạng ra hiệu, cô ấy cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi đến cả cô ấy cũng trợn mắt líu lưỡi theo.

Người đàn ông ngồi chính giữa hàng ghế sau đang ôm thiếu nữ máu tươi bê bết, đang đỡ đầu của cô hôn mạnh, trong sự quấn quýt triền miên, một giọt máu tươi tràn ra đôi môi dán chặt của hai người, lướt qua gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, thấm vào trong mái tóc đen rối bời.

Mà người đàn ông nhíu chặt mày, anh bóp lấy cái cằm tinh xảo của thiếu nữ, hầu kết gồ lên di chuyển lên xuống cực kỳ chậm rãi, vô cùng gợi cảm.

Cảnh tượng kiều diễm đến đỉnh điểm, khiến người ta không nhịn được muốn xem nhiều hơn.

Chỉ đáng tiếc, ngay sau đó, người đàn ông khẽ nâng mi mắt, cách tấm gương chiếu hậu, đôi mắt sâu hoáy nhìn chằm chằm Mayasha, ánh mắt đó ảm đạm mà ngập tràn sát ý, nguy hiểm giống như dã thú bảo vệ con mồi.

Dọa Mayasha vội vàng thu mắt lại, ấn nút bấm trước mặt.

Tấm ngăn kim loại nặng nề trồi lên, ngăn cách hàng ghế trước và sau thành hai không gian kín khác biệt.

Địch Đại Hổ cảm thấy vô cùng sốc, nhỏ tiếng tám chuyện: “Cô nói có phải lão đại là sống không có được, thấy người sắp chết rồi cho nên vội làm một cú?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mayasha: “…”

Tuy cô ấy cảm thấy chuyện này có hơi ngoài sức tưởng tượng, nhưng nghĩ lại cũng không bài trừ khả năng này, dù sao không ai có thể nhìn thấu tâm tư của lão đại, có đôi lúc không bình thường mới là bình thường.

Địch Đại Hổ chậc chậc: “Haiz, thật không nhìn ra lão đại lại là loại người này…”

Cảm khái xong, anh ta lại rất khó hiểu: “Cô nói hà tất phải vậy, lúc đầu lão đại trực tiếp bắt người về bá đạo lên cung không phải được rồi sao?”

“Trước đây lão đại bắt cô ấy bao nhiêu lần rồi, kết quả anh ấy giống như mèo bắt chuột vậy, lần nào cũng cố tình thả cô ấy chạy, chẳng những thế còn hết lần này tới lần khác để cô ấy mang tài nguyên chạy…”

Mayasha trừng anh ta một cái: “Cậu bớt nói một câu, ít nhất có thể sống thêm mười năm.”

“…”

Ôn Dao nằm mơ.

Một giấc mơ vô cùng rõ nét, nhưng cũng vô cùng kỳ lạ.

Ở trong mơ, cô dùng góc nhìn thứ ba xem hết cả cuộc đời của mình, không, nói chính xác là cả cuộc đời của Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sinh Sinh.

Giống như một bộ phim dài tập, câu chuyện xảy ra ở thời đại dị năng thức tỉnh sau khi mạt thế tới.

Trong kịch bản này, Thẩm Dật Xuyên là nam chính, Mộc Sinh Sinh là nữ chính, tình tiết chủ yếu kể về sự trưởng thành và yêu hận giữa trưởng quan cứ địa thông minh sách lược Thẩm Dật Xuyên và thiên kim gặp nạn Mộc Sinh Sinh.

Mà Ôn Dao cô, nói vắn tắt chính là đá kê chân trên con đường nam chính thành vương, hơn nữa còn chết cực kỳ oan.

Cẩn trọng cần cù nhiều năm nhưng lại bị đội tội danh cấu kết Đông Châu, chịu mọi dày vò trong nhà tù tăm tối, sống không được, chết cũng không xong, sau cùng bị Thẩm Dật Xuyên vô tình bắn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế: Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Tôi Được Đối Thủ Cưng Chiều

Số ký tự: 0