Mạt Thế: Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Tôi Được Đối Thủ Cưng Chiều
Em Dám Chết?
Lạc Kim Triều
2024-05-04 00:41:56
Địch Đại Hổ nhìn máu thịt xanh thẫm trên cánh tay trái của Ôn Dao: “Cô ấy…hình như còn bị nhiễm virut biến dị R, một khi tắt thở sẽ thành thể biến dị R. Rất nguy hiểm…”
Lý Minh Trần ngó lơ tất cả, anh trực tiếp ôm người lên, mệnh lệnh: “Đi.”
Mayasha và Địch Đại Hổ nhìn nhau, hai người họ đi theo lão đại nhiều năm, biết lão đại thích cười nhất, anh vui thì cười, giận cũng cười, cho dù giết người, gặp nguy hiểm, trên mặt cũng thường treo nụ cười, giống như không có chuyện gì là không buồn cười.
Nhưng hôm nay, lúc này, người đàn ông mím môi lại, gương mặt điển trai lạnh lùng tối sầm lại, giống như là sẽ phát điên ngay sau đó.
Họ không dám chần chừ, cũng mặc kệ nhiệm vụ hôm nay là gì, lên xe đạp mạnh chân gà, tăng tốc lái xe về.
Trên ghế sau rộng rãi, Lý Minh Trần vẫn ôm Ôn Dao trong lòng, trên bộ quần áo vốn trắng tinh của anh toàn là máu tươi trên người cô, đỏ, đen, xanh, loang lổ cả một vùng.
Anh thích mặc áo trắng, áo sơ mi trắng, lễ phục màu trắng, đời này căm hận nhất chính là người khác làm bẩn quần áo của anh.
Nhưng bây giờ bị quệt máu đầy người, anh lại không có chút phản ứng nào.
Khó thể tả được đây là tư vị gì, giống như thống khổ, nhưng cũng không hoàn toàn giống, tóm lại có một cảm giác ngạt thở như bị ai đó bóp cổ…
Sao cô lại sắp chết chứ?
Khoảng thời gian trước không phải còn tuyên thề phải giết anh sao?
Lý Minh Trần không thể hiểu được vấn đề này, anh dịu dàng vén tóc của cô, ngón tay khớp xương rõ ràng gỡ bông tuyết trên tóc cô xuống: “Ôn Dao…”
“Nếu em dám chết, khu 13 Bắc Châu do em bảo vệ, tôi có thể giết hết không chừa một ai.”
Anh nói xong, khóe mắt đỏ lên, nhưng khóe môi lại cong lên, giọng điệu khoan thai: “Ồ đúng rồi, còn có Thẩm Dật Xuyên…”
“Không phải em thích hắn sao? Vậy em có muốn nhìn thấy hắn…bị dày vò sống không bằng chết?”
Lý Minh Trần lúc thì nghịch sợi tóc mềm mượt của Ôn Dao, lúc lại nâng cái cằm xinh đẹp tinh xảo của cô lên, có lúc lại đặt tay lên cái cổ trắng nõn mềm mại của cô.
Sau cùng buông thỏng tay xuống, ngửa đầu nhìn nóc xe, con ngươi đen láy không thấy đáy âm trầm tới cực hạn, tựa như có ánh sáng bị chôn vùi.
…
Xe việt dã màu đen lao nhanh trên đồi tuyết, đi thẳng về hướng đông.
Lý Minh Trần trong xe đã cầm máu đơn giản cho Ôn Dao, đang ôm cô làm ấm cơ thể của cô, không nói tiếng nào.
Cho tới khi cảm nhận được hơi thở của cô dần yếu đi, anh mới đè xuống cơn nóng nảy hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Mayasha căng thẳng toát mồ hôi hột: “Đã là tốc độ nhanh nhất rồi, sắp tới rồi.”
Địch Đại Hổ thì đang dựng súng cơ trên nóc xe, không ngừng bắn quét cương thi từ bốn phía lao tới, đợi giải quyết hòm hòm, anh ta mới lật người chui vào trong cửa sổ xe, cảm khái nói:
“CMN nơi này nhiều cương thi quá đi! Có điều xem tình hình này có lẽ trước kia quanh đây là khu vực phồn hoa, vẫn chưa có ai tới, lần sao chúng ta dẫn người tới dò thám một chút?”
Anh ta oang oang nói xong mới phát giác trong xe lặng ngắt như tờ, không khỏi im lặng theo, cẩn thận nhìn Mayasha.
Mayasha dùng ánh mắt ra hiệu anh ta câm miệng.
Địch Đại Hổ vội vàng bịt miệng, không dám nói thêm chữ nào.
Xe đang tiến lên, gió tuyết bên ngoài cửa sổ cũng biến thành mưa băng lạnh ngắt, nước mưa ào ào tưới lên con đường tàn phá với đầy rẫy thi thể, ở gần đó còn truyền tới từng tiếng gào rống của cương thi, bầu không khí mịt mù mà khủng bố.
Lý Minh Trần rũ mắt nhìn gương mặt của Ôn Dao, tính mạng của cô đang nguy kịch, vào lúc vô cùng tuyệt vọng, trong đầu anh bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Lý Minh Trần ngó lơ tất cả, anh trực tiếp ôm người lên, mệnh lệnh: “Đi.”
Mayasha và Địch Đại Hổ nhìn nhau, hai người họ đi theo lão đại nhiều năm, biết lão đại thích cười nhất, anh vui thì cười, giận cũng cười, cho dù giết người, gặp nguy hiểm, trên mặt cũng thường treo nụ cười, giống như không có chuyện gì là không buồn cười.
Nhưng hôm nay, lúc này, người đàn ông mím môi lại, gương mặt điển trai lạnh lùng tối sầm lại, giống như là sẽ phát điên ngay sau đó.
Họ không dám chần chừ, cũng mặc kệ nhiệm vụ hôm nay là gì, lên xe đạp mạnh chân gà, tăng tốc lái xe về.
Trên ghế sau rộng rãi, Lý Minh Trần vẫn ôm Ôn Dao trong lòng, trên bộ quần áo vốn trắng tinh của anh toàn là máu tươi trên người cô, đỏ, đen, xanh, loang lổ cả một vùng.
Anh thích mặc áo trắng, áo sơ mi trắng, lễ phục màu trắng, đời này căm hận nhất chính là người khác làm bẩn quần áo của anh.
Nhưng bây giờ bị quệt máu đầy người, anh lại không có chút phản ứng nào.
Khó thể tả được đây là tư vị gì, giống như thống khổ, nhưng cũng không hoàn toàn giống, tóm lại có một cảm giác ngạt thở như bị ai đó bóp cổ…
Sao cô lại sắp chết chứ?
Khoảng thời gian trước không phải còn tuyên thề phải giết anh sao?
Lý Minh Trần không thể hiểu được vấn đề này, anh dịu dàng vén tóc của cô, ngón tay khớp xương rõ ràng gỡ bông tuyết trên tóc cô xuống: “Ôn Dao…”
“Nếu em dám chết, khu 13 Bắc Châu do em bảo vệ, tôi có thể giết hết không chừa một ai.”
Anh nói xong, khóe mắt đỏ lên, nhưng khóe môi lại cong lên, giọng điệu khoan thai: “Ồ đúng rồi, còn có Thẩm Dật Xuyên…”
“Không phải em thích hắn sao? Vậy em có muốn nhìn thấy hắn…bị dày vò sống không bằng chết?”
Lý Minh Trần lúc thì nghịch sợi tóc mềm mượt của Ôn Dao, lúc lại nâng cái cằm xinh đẹp tinh xảo của cô lên, có lúc lại đặt tay lên cái cổ trắng nõn mềm mại của cô.
Sau cùng buông thỏng tay xuống, ngửa đầu nhìn nóc xe, con ngươi đen láy không thấy đáy âm trầm tới cực hạn, tựa như có ánh sáng bị chôn vùi.
…
Xe việt dã màu đen lao nhanh trên đồi tuyết, đi thẳng về hướng đông.
Lý Minh Trần trong xe đã cầm máu đơn giản cho Ôn Dao, đang ôm cô làm ấm cơ thể của cô, không nói tiếng nào.
Cho tới khi cảm nhận được hơi thở của cô dần yếu đi, anh mới đè xuống cơn nóng nảy hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Mayasha căng thẳng toát mồ hôi hột: “Đã là tốc độ nhanh nhất rồi, sắp tới rồi.”
Địch Đại Hổ thì đang dựng súng cơ trên nóc xe, không ngừng bắn quét cương thi từ bốn phía lao tới, đợi giải quyết hòm hòm, anh ta mới lật người chui vào trong cửa sổ xe, cảm khái nói:
“CMN nơi này nhiều cương thi quá đi! Có điều xem tình hình này có lẽ trước kia quanh đây là khu vực phồn hoa, vẫn chưa có ai tới, lần sao chúng ta dẫn người tới dò thám một chút?”
Anh ta oang oang nói xong mới phát giác trong xe lặng ngắt như tờ, không khỏi im lặng theo, cẩn thận nhìn Mayasha.
Mayasha dùng ánh mắt ra hiệu anh ta câm miệng.
Địch Đại Hổ vội vàng bịt miệng, không dám nói thêm chữ nào.
Xe đang tiến lên, gió tuyết bên ngoài cửa sổ cũng biến thành mưa băng lạnh ngắt, nước mưa ào ào tưới lên con đường tàn phá với đầy rẫy thi thể, ở gần đó còn truyền tới từng tiếng gào rống của cương thi, bầu không khí mịt mù mà khủng bố.
Lý Minh Trần rũ mắt nhìn gương mặt của Ôn Dao, tính mạng của cô đang nguy kịch, vào lúc vô cùng tuyệt vọng, trong đầu anh bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro