Mạt Thế: Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Tôi Được Đối Thủ Cưng Chiều
Rốt Cuộc Thích Thẩm Dật Xuyên Ở Điểm Nào?
Lạc Kim Triều
2024-05-04 00:41:56
Mayasha đang lái xe cũng cười: “Người lão đại nói là Ôn Dao ở khu mười ba Bắc Châu à.”
Địch Đại Hổ bên cạnh xen ngang: “Quả thực đao pháp của cô ấy rất đỉnh, do cô ấy dẫn đội, mấy năm nay đã giành không biết bao nhiêu tài nguyên của Đông Châu chúng ta rồi.”
“Bốp”
Còn chưa nói hết, Mayasha lại thưởng cho anh ta một bạt tai.
Địch Đại Hổ càng ấm ức, xoa đầu nói: “Tôi lại sao nữa?”
Mayasha lười quan tâm tới EQ của tên này, tiếp tục lái xe, nhưng khi cô ấy quay đầu, nhìn thấy phía trước không xa có một bóng người màu đen lọt vào tầm mắt.
Người đó đang cầm một con trường đao màu bạc, quần áo tả tơi, cả người loạng choạng muốn ngã, tựa hồ chỉ cần có gió thổi qua là có thể ngã xuống.
Địch Đại Hổ cũng nhìn thấy: “Trên đồng phục màu đen có ký hiệu màu trắng, người của cứ địa Bắc Châu? Này, lão đại, người đó vẫn chưa chết, hay là tôi cho thêm một viên đạn?”
Mới vừa dứt tiếng, anh ta lại ăn thêm một cú đánh thật mạnh, Mayasha giảm tốc độ lại, biểu cảm nghiêm túc: “Đồng phục màu đen, con dao đó…dao Ngân Nguyệt, là Ôn Dao?”
“…”
Lý Minh Trần bỗng chốc nâng mắt lên, nụ cười lập tứng cứng lại trên mặt, anh hơi híp mắt lại, khí tức nguy hiểm mà nặng nề: “Dừng xe.”
Ôn Dao cầm con dao Ngân Nguyệt quen dùng, mệt mỏi bần thần bước đi.
Sắc mặt cô tái nhợt, môi lạnh đến tím đen, đồng phục màu đen vốn lành lặn bị xé tan tành, toàn thân từ trên xuống dưới gần như không có bao nhiêu chỗ nguyên vẹn.
Ba ngày nay, cô đã giết hơn trăm con cương thi, thân thể đã sớm cạn kiệt sức lực, bây giờ nhìn phía trước có cương thi đang gầm rú lao tới mình, cô lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không còn sức đánh trả nữa.
Thẩm Dật Xuyên không tới, ba ngày đã trôi qua, cô trông chờ mòn mỏi, anh ta vẫn không tới…
Ôn Dao bỗng cảm thấy cực kỳ nực cười, cũng bắt đầu hơi khó hiểu, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô thích gì ở Thẩm Dật Xuyên chứ?
Là thích sự bạc tình lãnh khốc của anh ta? Hay là thích sự ích kỷ tư lợi của anh ta?
Còn có 89 phiếu kiên định quả quyết đó.
Đó đều là đồng đội cô dùng tính mạng bảo vệ vô số lần…
Tín niệm sụp đổ trước khi chết, trường đao trong tay rơi lẻng kẻng đập xuống mặt băng, sau đó cô khụy hai chân xuống, cả người ngã quỳ xuống đồi băng.
Con ngươi long lanh cực kỳ xinh đẹp đang mở, lông mi đọng sương hàn cứng lại, trước khi mất đi ý thức, trong đồng tử của cô đang phản chiếu con sói cương thi mắt xanh đang lao về phía cô.
Ôn Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại, thế nên cô không thể nhìn thấy một mồi lửa bỗng nhiên ùn tới phía này, thiêu rụi con sói đó tan nát trong tức khắc.
Lý Minh Trần nhanh chóng thu ngọn lửa trong lòng bàn tay lại, sải bước đi về phía cô.
Mayasha và Địch Đại Hổ cũng vội vàng tiến lên, nhìn người toàn thân đầy máu, Địch Đại Hổ hỏi: “Thật sự là Ôn Dao à? Sao cô ấy lại ở đây một mình?”
Lý Minh Trần nửa quỳ trước người cô, nhấc thân thể co quắp của cô lên, vén sợi tóc rối trên gương mặt thiếu nữ, vỗ nhẹ bên má cô khẽ gọi: “Ôn Dao?”
Mayasha kiểm tra vết thương của Ôn Dao: “Trên người cô ấy đã bị cắn không biết bao nhiêu vết, máu đã bị đông thành băng hết rồi.”
Nói xong còn sờ mạch cổ tay của cô, lại ấn tim của cô, sau đó tỏ ra thất vọng: “Đã bị thương thành thế này rồi, chắc không sống được nữa.”
“Cô ấy vẫn chưa thức tỉnh dị năng, thể chất không khác mấy so với người bình thường, có thể kiên trì tới bây giờ đã là dựa vào ý chí vô cùng mạnh mẽ rồi.”
Địch Đại Hổ bên cạnh xen ngang: “Quả thực đao pháp của cô ấy rất đỉnh, do cô ấy dẫn đội, mấy năm nay đã giành không biết bao nhiêu tài nguyên của Đông Châu chúng ta rồi.”
“Bốp”
Còn chưa nói hết, Mayasha lại thưởng cho anh ta một bạt tai.
Địch Đại Hổ càng ấm ức, xoa đầu nói: “Tôi lại sao nữa?”
Mayasha lười quan tâm tới EQ của tên này, tiếp tục lái xe, nhưng khi cô ấy quay đầu, nhìn thấy phía trước không xa có một bóng người màu đen lọt vào tầm mắt.
Người đó đang cầm một con trường đao màu bạc, quần áo tả tơi, cả người loạng choạng muốn ngã, tựa hồ chỉ cần có gió thổi qua là có thể ngã xuống.
Địch Đại Hổ cũng nhìn thấy: “Trên đồng phục màu đen có ký hiệu màu trắng, người của cứ địa Bắc Châu? Này, lão đại, người đó vẫn chưa chết, hay là tôi cho thêm một viên đạn?”
Mới vừa dứt tiếng, anh ta lại ăn thêm một cú đánh thật mạnh, Mayasha giảm tốc độ lại, biểu cảm nghiêm túc: “Đồng phục màu đen, con dao đó…dao Ngân Nguyệt, là Ôn Dao?”
“…”
Lý Minh Trần bỗng chốc nâng mắt lên, nụ cười lập tứng cứng lại trên mặt, anh hơi híp mắt lại, khí tức nguy hiểm mà nặng nề: “Dừng xe.”
Ôn Dao cầm con dao Ngân Nguyệt quen dùng, mệt mỏi bần thần bước đi.
Sắc mặt cô tái nhợt, môi lạnh đến tím đen, đồng phục màu đen vốn lành lặn bị xé tan tành, toàn thân từ trên xuống dưới gần như không có bao nhiêu chỗ nguyên vẹn.
Ba ngày nay, cô đã giết hơn trăm con cương thi, thân thể đã sớm cạn kiệt sức lực, bây giờ nhìn phía trước có cương thi đang gầm rú lao tới mình, cô lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không còn sức đánh trả nữa.
Thẩm Dật Xuyên không tới, ba ngày đã trôi qua, cô trông chờ mòn mỏi, anh ta vẫn không tới…
Ôn Dao bỗng cảm thấy cực kỳ nực cười, cũng bắt đầu hơi khó hiểu, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô thích gì ở Thẩm Dật Xuyên chứ?
Là thích sự bạc tình lãnh khốc của anh ta? Hay là thích sự ích kỷ tư lợi của anh ta?
Còn có 89 phiếu kiên định quả quyết đó.
Đó đều là đồng đội cô dùng tính mạng bảo vệ vô số lần…
Tín niệm sụp đổ trước khi chết, trường đao trong tay rơi lẻng kẻng đập xuống mặt băng, sau đó cô khụy hai chân xuống, cả người ngã quỳ xuống đồi băng.
Con ngươi long lanh cực kỳ xinh đẹp đang mở, lông mi đọng sương hàn cứng lại, trước khi mất đi ý thức, trong đồng tử của cô đang phản chiếu con sói cương thi mắt xanh đang lao về phía cô.
Ôn Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại, thế nên cô không thể nhìn thấy một mồi lửa bỗng nhiên ùn tới phía này, thiêu rụi con sói đó tan nát trong tức khắc.
Lý Minh Trần nhanh chóng thu ngọn lửa trong lòng bàn tay lại, sải bước đi về phía cô.
Mayasha và Địch Đại Hổ cũng vội vàng tiến lên, nhìn người toàn thân đầy máu, Địch Đại Hổ hỏi: “Thật sự là Ôn Dao à? Sao cô ấy lại ở đây một mình?”
Lý Minh Trần nửa quỳ trước người cô, nhấc thân thể co quắp của cô lên, vén sợi tóc rối trên gương mặt thiếu nữ, vỗ nhẹ bên má cô khẽ gọi: “Ôn Dao?”
Mayasha kiểm tra vết thương của Ôn Dao: “Trên người cô ấy đã bị cắn không biết bao nhiêu vết, máu đã bị đông thành băng hết rồi.”
Nói xong còn sờ mạch cổ tay của cô, lại ấn tim của cô, sau đó tỏ ra thất vọng: “Đã bị thương thành thế này rồi, chắc không sống được nữa.”
“Cô ấy vẫn chưa thức tỉnh dị năng, thể chất không khác mấy so với người bình thường, có thể kiên trì tới bây giờ đã là dựa vào ý chí vô cùng mạnh mẽ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro