Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm

Đầu Ong Ong

2024-10-21 22:23:06

Sau khi vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô cũng đã nghĩ ra.

Dược phẩm!!!

Cô lại quên mất thứ quan trọng nhất!

- Mọi người cứ tiếp tục làm a, tôi ra ngoài xử lý chút việc.

Tống Bội lập tức ra cửa, tìm đường đến cửa hàng thuốc.

Tích trữ thuốc cho mạt thế, chắc chắn không đơn giản như chuẩn bị một số loại thuốc thường dùng trong gia đình như cảm lạnh, chống viêm, hạ sốt, thuốc dạ dày hoặc điều trị các vấn đề về dạ dày, thuốc đau đầu!

Mà cần phải chuẩn bị tất cả các loại thuốc.

Bởi vì không biết một ngày nào đó mình sẽ gặp phải chuyện gì, ví dụ như sau một trận thời tiết cực lạnh ở đời trước, Tống Bội đã mắc phải căn bệnh phong thấp, hai khớp chân và khớp tay thường xuyên đau nhức, nhưng vì không có thuốc, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chỉ trong một năm ngắn ngủn, khớp xương ngón tay đã bị biến hình.

Cũng có những người đột nhiên mắc các bệnh về mắt, bệnh hô hấp, bệnh ngoài da, bệnh tiểu đường, bệnh phổi, bệnh tim……

Đương nhiên chủ yếu vẫn là bị thương, lúc tranh đoạt đồ ăn sẽ không thể tránh khỏi bị thương, vô ý cắt qua da thịt, sẽ bị uốn ván, mấy ngày sau sẽ chết.

Tính toán là như vậy, nhưng trong tay chỉ còn lại hơn hai vạn, căn bản là không đủ!

Vào thời khắc mấu chốt, Tống Bội lại lần nữa nghĩ tới anh trai bán hàng kiêm nhiều công việc, cô ôm suy nghĩ muốn thử một lần mà gọi điện thoại qua:

- Tôi muốn mở một tiệm thuốc, tốt nhất là hiệu thuốc đang hoạt động và muốn bán lại, sau khi tiếp nhận có thể trực tiếp mở bán.

Tống Bội suy nghĩ một chút, thay vì mua thuốc với giá cao, trực tiếp mở cửa hàng sẽ tốt hơn, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều tiền nhất, thuận tiện cho cô có thể tích trữ được bất kỳ loại thuốc nào cô muốn.

- Còn về phần tiền thuê nhà, tốt nhất chỉ còn lại mấy ngày này.

Bốn ngày sau mạt thế sẽ tới, tiền thuê nhà nhiều chỉ tổ lãng phí, đương nhiên chủ yếu là do cô nghèo.

- Trọng điểm là phải cho tôi biết con đường cung cấp dược phẩm, để tôi có thể tự mua bổ sung nguồn hàng, khai trương lần nữa.

Khai trương là giả, thu toàn bộ vào không gian để cứu mạng mới là thật.

Tống Bội suy nghĩ một chút, đại khái là như vậy, rồi trực tiếp hỏi anh trai bán hàng:

- Khi nào thì cho tôi câu trả lời!

Anh trai bán hàng: “……”

Hắn giống như đã quen với các ý tưởng và tác phong hành vi kỳ quặc của Tống Bội, tuy nội tâm anh trai bán hàng vẫn đang hỗn loạn, nhưng giọng điều đã vững như chó già:

- Tôi sẽ tìm thử, tôi sẽ cho cô câu trả lời, ngay khi tìm được.

- Ok!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cắt đứt điện thoại, vừa lúc bụng Tống Bội cũng réo lên.

Thấy đã đến 12 giờ, Tống Bội liền quay người đi vào quầy bán đồ ăn bên cạnh, vẫn là vừa ăn vừa đóng gói như cũ.

Mì chua cay, mì Trùng Khánh, hoành thánh, xíu mại, gà rán, burger trứng, cà chua xào trứng gà, thịt heo xé vị cá, thịt heo bọc, thịt heo lát, chân giò om...……

Khi đi tới một nơi vắng vẻ, cô liền thu đồ vào không gian, tích trữ sau này mới có đồ ngon mà ăn.

Mắt thấy không gian phòng khách cũng sắp đầy, Tống Bội tính toán một chút, sau khi xác định đám lương thực mà cô dự trữ có thể đủ dùng trong vòng 100 năm, cô liền dừng

Theo tính toán, năm nay cô 20 tuổi, dù may mắn sống đến 100 tuổi cũng sẽ có đủ lương thực cho 80 năm kia, 20 năm còn lại sẽ dành để thay thế bằng những vật dụng cần thiết trong mạt thế.

Về phần dược phẩm, bởi vì anh trai bán hàng chưa trả lời, nên để đề phòng, Tống Bội vẫn chạy đến bảy hiệu thuốc gần nhất, mua các loại thuốc mà cô có thể nghĩ ra, mỗi thứ một ít.

Rõ ràng chỉ mua được khoảng hai ba mươi cân dược phẩm, nhưng lại tốn hẳn 2 vạn.

Quả nhiên dược phẩm mới là quý nhất.

Lúc này điện thoại vang lên, người nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại tới:

- Xin chào, hôm nay cô nhận được mấy trăm kiện hàng chuyển phát nhanh, nặng chừng mấy tấn, xin hỏi tôi sẽ giao hàng đến trường cho cô hay cô sẽ đến điểm chuyển phát nhanh để nhận a?

Tống Bội nhìn thời gian, đã gần 2 giờ, vừa vặn cô phải về trường để lấy để lấy bánh và lẩu cay ở phố ăn vặt, vì vậy liền nhờ nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến trường học.

Trong nháy mắt đã đến năm giờ, Tống Bội đã thu hết toàn bộ đồ ăn vặt, vừa lúc nhân viên chuyển phát nhanh cũng tới rồi, cô lái một chiếc xe tải lớn chạy tới, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều bạn học cũng tới nhận hàng chuyển phát nhanh.

Đến khi có người nhận ra thứ Tống Bội mua chính là than tổ ong và đất đen, liền ngốc lăng:

- Bạn học, bạn mua những thứ này để làm gì a?

Tống Bội đã mệt đến mức đầu óc kêu ong ong, trong trường lại không có người làm công, cô cũng không dám thu đồ vào không gian ở nơi công cộng, nên chỉ có thể tự mình hự hự khuân từng túi từng túi một ra xe.

Đang mệt đến mức phát khóc, lại nghe thấy có bạn học hỏi mình, Tống Bội chỉ có thể tuyệt vọng trả lời:

- Mua về đốt lửa, hỏa táng chính mình, sau đó dùng đất chôn lên.

Bạn học: “……”

Người này chắc điên rồi!

Một giờ sau, cuối cùng Tống Bội cũng chất hết túi hàng lên xe, lúc cô đang ngồi trong xe thở hổn hển thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh trai bán hàng.

- Chị gái, đã tìm được cửa hàng thuốc mà chị muốn rồi! Hơn nữa, hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu của chị, thời gian thuê còn lại khá ngắn, cửa hàng thuốc này được mua qua tay, có phương thức liên lạc của tất cả các nhà cung cấp ban đầu!

Hai mắt Tống Bội sáng lên, trong nháy mắt lại đầy máu sống lại.

- Gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức tới ngay.

Anh trai bán hàng lập tức gửi địa chỉ tới, Tống Bội nhìn qua một lần, đang định khởi động xe, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó --

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cam!

Lại không có tiền!

Cắn răng một cái, được rồi, dù sao đã duỗi tay tới chỗ vay rồi, đông một chút, mỗi chỗ một chút, mỗi chỗ một chút…… đừng khách sáo, đừng khách sáo.

Phàm là nơi cô có thể nghĩ đến, đều sẽ mượn một lần, trong một giờ liền thành công mượn được hơn chín vạn!

Tống Bội lái xe đi thẳng tới mục đích.

Khi đến nơi, vẫn là tiến công thần tốc như cũ, thỏa thuận giá cả, ký kết hợp đồng và bàn giao chuyển khoản, tất cả đều được thực hiện trong vòng một giờ, sau đó lại dùng hai giờ để đặt thuốc từ nhà cung cấp.

- Trong ngày mai, phải giao tất cả số dược phẩm này tới, có vấn đề gì không?

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ đối phương, trái tim đang treo lơ lửng của Tống Bội cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cảm thấy nhẹ nhõm.

Quay đầu liền nhìn thấy anh trai bán hàng đang đứng bên cạnh,Tống Bội cũng không bạc đãi hắn, trực tiếp chuyển cho hắn 2000 tệ tiền phí vất vả.

- Không nhiều lắm, mong anh cũng đừng ghét bỏ.

Anh trai bán hàng nào dám ghét bỏ! Khách hàng như Tống Bội tuy có chút kén chọn, nhưng đã thành công mấy lần, hoa hồng của hắn cũng xem như ổn định rồi.

Tống Bội thấy trong hai ngày qua, anh trai bán hàng đã giúp chính mình nhiều như vậy, cũng có lòng tốt mà nhắc nhở một câu:

- Sắp tới sẽ có mưa lớn, anh nhớ dự trữ chút đồ ăn ở trong nhà.

Qua hai ngày quen biết, anh trai bán hàng cũng cảm giác được Tống Bội làm người không tồi, tuy cách hành xử của cô gái này có chút ngông cuồng, nhưng lại là người tốt bụng.

Anh trai bán hàng có chút kích động, trực tiếp ăn ngay nói thật:

- Kỳ thật em gái, không ngại nói thật cho cô biết, vụ mua bán xe của cô hôm qua, là đơn hàng thành công đầu tiên trong nửa tháng làm việc của tôi, bao gồm cả căn nhà cô mua ngày hôm qua, trang trí nhà, còn có dịch vụ vay tiền cho sinh viên hôm nay, ngay cả thuê cửa hàng thuốc này cũng vậy, đều là đơn hàng đầu tiên của tôi.

Tống Bội cũng có chút sửng sốt, sau đó liền bật cười:

- Thật không dám giấu, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm những thứ này.

Đột nhiên cô lại cảm thấy hình như hai người rất có duyên, nhưng duyên phận cũng chỉ giới hạn đến đây, có lẽ sau này sẽ không gặp lại.

Tạm biệt anh trai bán hàng, Tống Bội lại tới nhà mới một chuyến.

Ngồi trong căn phòng đã được thay cửa chịu lực, chống trộm, dán vật liệu cách nhiệt toàn bộ căn phòng, cô cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra ở đời trước, để đề phòng sơ suất.

Ngày mai, cũng chính là ngày mùng 3 tháng 10, vùng ngoại ô sẽ bắt đầu có mưa lớn, ngày đầu tiên trong thành phố mưa sẽ không lớn, cô phải nhân cơ hội này đi lấy hết dược phẩm và số hàng chuyển phát nhanh còn lại, như vậy tới ngày mốt khi thành phố bắt đầu có mưa lớn, cô chỉ cần tới văn phòng quản lý bất động sản một chuyến là được.

Đời trước, khi bị nhốt trong biệt thự trên núi, một tháng đầu, mạng internet chưa bị gián đoạn, dựa theo tin tức được truyền ra từ thành phố, mực nước trong thành phố bắt đầu dâng lên từ ngày mùng 4, giao thông trong thành phố bị tê liệt vào ngày mùng 5, tầng 1 sẽ bị ngập vào ngày mùng 6.

Thiên tai chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm

Số ký tự: 0