Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm

Bất Ngờ Gặp Phả...

2024-10-21 22:23:06

Tôn Tư Phàm gửi tin nhắn tới, nói trong nhà có người tới thăm, tối nay không trở về ký túc xá.

Vương Xán cũng đi hát karaoke, không biết khi nào mới về, chính xác phải nói là không biết có về hay không.

Tống Bội gửi cho Vương Xán một tin nhắn đi cẩn thận, sau đó cất điện thoại vào túi, ôm lấy thân thể mệt mỏi giống như bị ô tô nghiền áp qua, rồi lái xe trở về ký túc xá.

Bữa tối, cô lấy một bát lẩu cay nóng hầm hập và một phần bánh gạo chiên từ trong không gian ra, thả lỏng tận hưởng giây phút yên tĩnh hiếm có.

Sau khi trừ đi số tiền cần phải thanh toán cho lô dược phẩm ngày mai, trong thẻ còn dư lại 7000 tệ, Tống Bội dùng 4000 tệ để đặt mua hai chiếc thuyền cao su ở một cửa hàng cách đó 5km, hẹn chiều ngày mai sẽ tới lấy, dư lại 3000, tạm thời cũng không mua gì.

Tìm một bộ phim trên ipad, vừa ăn vừa xem, nhìn hình ảnh này, sao có thể nhìn ra được cô là người sắp phải đối mặt với thiên tai.

Sau ba ngày liên tục làm việc với cường độ cao, Tống Bội thật sự mệt mỏi, ăn no liền không dậy nổi nữa.

Một đêm này, cô ngủ rất sâu, không gặp ác mộng, nhưng lại mơ thấy bà ngoại đã mất đã ba năm của mình.

Trong mộng, bà ngoại vẫn hiền từ như vậy, trìu mến vuốt đầu cô, nói:

- Bội Bội của bà là kiên cường nhất, con nhất định phải sống thật tốt.

Tống Bội vừa khóc vừa lắc đầu, muốn nói mình không hề mạnh mẽ, nhưng lại khóc mà tỉnh lại, cũng không thấy bà ngoại đâu.

Mở mắt ra, phát hiện trời còn chưa sáng.

Tống Bội đau đầu không ngủ được nữa, mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ có chút động tĩnh, lúc cô kéo rèm liền nhìn thấy bên ngoài đang có gió lớn gào thét, lúc này điện thoại di động của cô cũng nhận được tin tức sắp có bão lớn.

Đời trước chỉ có mưa lớn mà không có bão!

Ý thức được thời tiết ở đời này đã thay đổi so với kiếp trước, lồng ngực Tống Bội liền trầm xuống.

90% những người từng trải qua mạt thế cực kỳ bi thảm đều mắc bệnh tâm lý, tuy Tống Bội được trọng sinh trở về, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục..

Mỗi khi nhắm mắt lại, cô đều sợ khi mở mắt ra lần nữa, sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.

Ba ngày qua, cô không ngừng bận rộn tích trữ chạy đua với thời gian, khiến cô không có thời gian để suy nghĩ này đó, đương nhiên chủ yếu là không muốn nghĩ đến.

Hiện tại đột nhiên phát hiện ra điểm khác biệt giữa kiếp này và kiếp trước, lập tức khiến nỗi bất an trong lòng Tống Bội bị phóng đại đến vô hạn, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi!

Sợ tất cả mọi thứ bây giờ chỉ là một giấc mơ, sợ bản thân còn chưa chuẩn bị đủ đầy đủ, sợ một ngày nào đó cô sẽ chết, sợ...

Sợ rất nhiều, rất nhiều!

Đã nhiều lần, cô nghi ngờ mình bị mạt thế hành hạ, mắc bệnh vọng tưởng hoặc là bệnh tâm thần, nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn tình nguyện tin đó là sự thật, ít nhất khi bị bệnh sẽ khiến cô cảm thấy có hy vọng trong cuộc sống, mà mạt thế…… sẽ chỉ khiến con người rơi vào tuyệt vọng vô tận.

Đã có hy vọng, Tống Bội liền không dám ngừng lại, lập tức mang hành lý đã đóng gói xong, mặc áo khoác, rồi đi ra ngoài mà không quay đầu lại.

Ngoài trời đã bắt đầu có mưa nhỏ, rơi xuống mặt lại có cảm giác lạnh như băng, rõ ràng mới tháng mười, lại rét lạnh giống như đã tới tháng chạp.

Tống Bội siết chặt áo khoác, đi ra cửa sau trường để lấy xe, mua một chén cháo kê và một xửng bánh bao ướt làm bữa sáng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ăn no mới có sức làm việc.

Khi tới tiệm thuốc, trời còn chưa sáng, sau khi xuống xe, Tống Bội lập tức vọt tới cửa, móc chìa khóa ra và mở cánh cửa cuốn.

Bên tai đều là tiếng những cây ngô đồng ở ven đường bị gió lớn thổi quét, phát ra âm thanh sàn sạt, khiến cô hoàn toàn không phát hiện phía sau mình có người đang lao tới.

- Không được nhúc nhích!

Chờ Tống Bội phát hiện ra, thắt lưng đã bị một vật cứng ép tới.

Người tới hung ác nói:

- Mở cửa! Nhanh lên!

Tống Bội không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được thân thể cao lớn của đối phương, cô không dám không nghe, lập tức kéo cửa cuốn lên, sau khi mở khóa cửa bên trong, dưới sự đe dọa của người đàn ông mà bước vào cửa hàng thuốc.

Ở chỗ nối giữa hai mặt quầy kính có đoạn tấm thép không gỉ màu bạc sáng bóng rộng khoảng mười centimet, Tống Bội vào cửa liền liếc mắt đảo qua, vừa lúc thấy rõ thứ đang chống phía sau thắt lưng cô.

Lúc nhìn thấy đó là một đầu gậy gỗ, Tống Bội híp hai mắt, đột nhiên xoay người, thừa dịp người đàn ông kia chưa kịp phản ứng, một quyền đánh vào hốc mắt hắn.

Phịch một tiếng.

Người đàn ông bị đánh đến thất điên bát đảo, phải lùi lại vài bước.

Tống Bội thừa thắng xông lên, hai tay bắt lấy tay phải của người đàn ông, giơ cao qua đỉnh đầu, sau đó đột nhiên dùng sức, tức khắc người đàn ông kêu thảm thiết một tiếng đầy đau đớn:

- Ngao!

Tống Bội đá vào đầu gối của hắn ta, khiến hắn quỳ trên mặt đất, đồng thời cô nhảy lên, dùng sức áp hắn nằm bò trên mặt đất, hai tay xoắn cánh tay của người đàn ông về phía bả vai, rồi hung hăng uốn.

- A a a a a a!

Người đàn ông đau đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi.

Nhưng hắn cũng rất may mắn, hiện tại thiên tai còn chưa chính thức bắt đầu, xã hội vẫn có pháp luật duy trì trật tự, nếu không hiện tại hắn đã là một khối thi thể.

Tống Bội cũng không có thời gian rảnh, cô trực tiếp móc điện thoại ra báo cảnh sát, nói tóm gọn tình huống bên này cho bọn họ biết.

Rất nhanh đã có hai người cảnh sát trẻ đi tới.

Tống Bội ngước mắt nhìn, liếc mắt một cái liền chú ý tới người cảnh sát bước vào đầu tiên, người này có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, ánh mắt sắc bén, ngũ quan thâm thúy đoan chính, cao ít nhất 1m85 trở lên, toàn thân toát ra khí chất chính trực.

- Cô gái nhỏ, là em trói sao?

Người cảnh sát vào cửa thứ hai, nhìn tay chân của kẻ tấn công bị trói bằng hai chiếc túi nilon rắn chắc, lập tức liền có chút sửng sốt.

- Đúng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Bội nói, sau đó liền lấy hình ảnh trong thiết bị theo dõi mà cô đã lưu ra trước đó, đưa cho hai người xem qua.

Trong đoạn hình ảnh, thân thủ lưu loát dứt khoát của Tống Bội trong nháy mắt đã khiến ánh mắt của hai người cảnh sát trẻ tuổi sáng lên.

- Cô gái nhỏ, thân thủ không tồi a!

Cảnh sát thứ hai không chút bủn xỉn mà khen cô một câu.

Cảnh sát đẹp trai cúi người xuống, cởi trói tay chân cho tên uy hiếp, sau đó thay bằng còng tay.

Trước khi đứng dậy rời đi, còn nhìn Tống Bội nhắc nhở một câu:

- Lần này kẻ xấu chỉ cao 1m75, thể trọng khoảng 130 cân, cô mới có thể dễ dàng bắt được hắn ta như vậy. Nếu đổi thành người khác, cao hơn 10 cm, cân nặng thêm 30, 80% những chiêu sau của cô sẽ mất đi tác dụng.

Tống Bội nhướng mày, cô có thể nghe ra đồng chí cảnh sát đẹp trai này đang nhắc nhở mình lần sau phải cẩn thận, nhưng cô lại khịt mũi coi thường.

- Lúc này trên đường không có lấy một bóng người, nếu tôi không tự cứu lấy mình, chẳng lẽ phải ngồi chờ chết sao?? Cho dù đối phương lợi hại hơn, tôi……phản kháng, ít nhất còn có một tia hy vọng.

Vốn dĩ Tống Bội muốn nói, dù đối phương có lợi hại đến đâu, cô cũng sẽ có cách khác để đối phó với hắn ta, nhưng dù sao người ta cũng là có ý tốt, cô không nên phản bác quá thẳng thắn.

Ngược lại là tên uy hiếp đã bị bắt kia, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, phản bác:

- Cô gái, nhà tôi quá nghèo không đủ tiền mua thuốc, mới nghĩ đến chuyện đi lấy chút thuốc miễn phí mà thôi, nhưng tôi không muốn giết cô!

Sợ hai cảnh sát không tin, tên uy hiếp lập tức chỉ chỉ vào gậy gỗ nằm trên mặt đất mà hắn dùng để uy hiếp Tống Bội:

- Nếu tôi thật sự muốn giết người, sao có thể cầm gậy gỗ theo, mà không phải là dao nhỏ a? Các người nói đúng không?

Đúng hay không, mang về cục cảnh sát là sẽ biết.

Nhìn theo hai cảnh sát dẫn tên đã uy hiếp cô rời đi, Tống Bội lập tức kéo cửa cuốn xuống, thu tất cả thuốc dự trữ trong cửa hàng vào trong không gian, sau đó cô cũng không rảnh rỗi, nhân lúc còn mưa nhỏ, liền lấy điện thoại ra tiếp tục mua bổ sung dược phẩm.

Địa chỉ giao hàng được ghi là ở siêu thị bên cạnh, cô sợ nếu viết địa chỉ thật, có thể đối phương sẽ nghĩ là một trò đùa ác ý mà không gửi hàng.

Sau khi tiêu hết 3000 tệ cuối cùng trong thẻ để mua dược phẩm, Tống Bội liền mang một cái ghế ra cửa ngồi chờ, mỗi khi có người giao hàng dầm mưa chạy tới, cô đều mở cửa ngăn hắn lại.

- Giao thuốc đúng không? Là tôi mua, đưa cho tôi là được.

Đương nhiên, người giao hàng sẽ không dễ dàng đưa nó cho cô, nên Tống Bội chỉ có thể đưa từng đơn hàng ra, kiểm tra đối chiếu tên cùng số điện thoại, dưới cái nhìn soi mói của người giao hàng, Tống Bội mặt không đỏ tim không gấp mà nói dối:

- Định ngày mai khai trương, nhưng tôi sợ trời mưa lô dược phẩm sẽ không tới kịp, chỉ có thể qua nhà người khác mua trước một ít

Phi! Cái cớ này quá tệ..

Những người giao hàng đều nhìn Tống Bội bằng ánh mắt giống như đang nhìn một vật thể lạ, sau khi đặt thuốc xuống liền lẩm bẩm rời đi.

Tống Bội nhận xong đơn hàng dược phẩm cuối cùng, cô xoay người định quay về, đột nhiên dư quang khóe mắt lại nhìn thấy mì ăn liền trên kệ hàng ở siêu thị bên cạnh.

Món ở hàng trên cùng của kệ hàng là mì bò cay Khang Sư Phụ (Master Kong), món yêu thích nhất của cô!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm

Số ký tự: 0