Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm
Sống Còn
2024-10-21 22:23:06
Cô lại quên mất một món đồ quan trọng như vậy!
Nhưng cô không có tiền!
Số tiền còn lại trong thẻ là số dư để lấy lô dược phẩm kia, không đụng vào được!
Ba năm mạt thế, cô có thể học được tất cả mọi thứ, nhưng chỉ có nấu ăn là vẫn dốt đặc cán mai như cũ, không mua thêm chút đồ ăn nhanh, Tống Bội thực sự lo lắng về kỹ năng nấu ăn của mình.
Cắn răng một cái, Tống Bội liền tìm Tôn Tư Phàm hỏi mượn một vạn tệ:
- Trong vòng 3 ngày sẽ trả lại cho cậu.
- Có phải bạn bè nữa hay không?
Tôn Tư Phàm là một tiểu thư chính hiệu, một vạn tệ đối với cô ấy không tính là gì, nếu không phải đã hiểu rõ tính cách của Tống Bội, thì cô ấy đã trực tiếp đưa 20 vạn trước đó cho cô rồi.
Đây là lần đầu tiên Tống Bội mở miệng hỏi, Tôn Tư Phàm đoán chắc chắn Tống Bội đã gặp phải chuyện phiền toái gì đó, vì vậy liền đưa tiền mà không hỏi lý do tại sao, cũng tặng kèm một câu:
- Không đủ thì nói.
Tống Bội cảm động một giây đồng hồ, lập tức cầm điện thoại di động đi sang nhà bên cạnh, hào phóng mà vào đống mì ăn liền Khang Sư Phụ trên kệ để hàng và nói:
- Gói hết cho tôi!
Quay đầu lại nhìn thấy mì sợi ở tầng cuối cùng, còn có nước có ga ở phía bên kia kệ, bàn tay tiếp tục vung lên:
- Tôi cũng muốn tất cả những thứ này.
Ông chủ siêu thị: “……”
Vừa rồi ông ta nhìn chằm chằm Tống Bội chặn hết người giao hàng này đến người giao hàng khác ở cửa siêu thị nhà ông ta, hành động khả nghi, biểu tình đáng khinh.
Hiện tại nhìn thấy Tống Bội vọt vào siêu thị của mình, còn mua sắm rất nhiều, ông chủ cau mày, cảm thấy có chút kỳ quái!
Ông ta biết hôm qua Tống Bội đã mua lại cửa hàng thuốc ở bên cạnh, nhưng nhìn thấy cách mua của cô như thế này...
Ông chủ tò mò hỏi:
- Sao đây? Cô muốn mở một cái siêu thị khác, hay là cũng muốn mua lại siêu thị của tôi?
Khóe miệng Tống Bội giật giật, xấu hổ giải thích:
- Thật không dám giấu giếm, tôi là một trạch nữ, có thói quen tích trữ đồ.
Được rồi! Cho dù lý do là gì thì ông ta cũng không quan tâm nữa, khách hàng tới cửa làm gì có đạo lý đẩy ra bên ngoài.
Ông chủ lập tức làm theo chỉ dẫn của Tống Bội, gói tất cả mì ăn liền, mì sợi, nước có ga, còn có cải bẹ ngâm, bánh quy, bánh mì,ruột, khoai tây chiên, bánh quy tôm, sô cô la, que cay……
Nếu không phải sợ Ông chủ nổi điên, thiếu chút nữa Tống Bội đã dọn sạch cửa hàng của ông ta.
Đương nhiên, chủ yếu là vì vẫn không đủ tiền!
Suốt bốn ngày, mỗi ngày đều mắc kẹt trong kiếm tiền! Tiêu tiền! Không có tiền! Kiếm tiền! Tiêu tiền! Không có tiền! Kiếm tiền! Tiêu tiền! Không có tiền……
Tống Bội cảm thấy hiện tại trong đầu cô đều là tiền tiền tiền!
Nhưng không đến vài ngày, ba ngày nữa, toàn thành phố sẽ bị ngập trong nước, lúc đó cho dù có một vạn cũng mua không được một túi mì ăn liền.
Đời trước, Tống Bội đã tận mắt chứng kiến những chuyện này.
Hơn nữa, đây mới chỉ là giai đoạn đầu mạt thế, chờ tới giai đoạn sau, tiền đã biến thành đống giấy bỏ đó, đến lúc đó cho dù có một trăm triệu cũng không mua nổi một cân gạo.
Sau khi đóng gói tất cả các mặt hàng, cuối cùng tổng cộng hết 8733, Ông chủ làm tròn thành 8700 tệ.
Tống Bội giơ ngón tay cái lên, âm dương quái khí khen:
- Ông chủ, ông thật hào phóng!
Ông chủ cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ đến chuyện từ giờ bọn họ sẽ là hàng xóm, vì sự hợp tác lâu dài sau này, liền cắn răng nói:
- Về sau mọi người đều là bạn bè, là hàng xóm, cô đưa tôi 8500 là được.
Cũng khá nhiều a.
Bất quá Tống Bội lại không vội vàng trả tiền, còn dư lại 1500, có để lại cũng vô dụng, cô liền đi loanh quanh trong cửa hàng thêm hai vòng, xem thử còn muốn mua thứ gì nữa không.
Ông chủ quan sát thấy vẻ mặt của cô, liền nói:
- Trong nhà kho của tôi còn có chút đồ, nếu không thì tôi dẫn cô đi xem thử?
Tống Bội ngẩng đầu:
- Đi.
Nói là kho hàng, nhưng thực chất chỉ là căn phòng nhỏ như một túp lều dơ hề hề nằm ở phía sau.
Bất quá,Tống Bội đúng là đã tìm thấy một số thứ tốt, chẳng hạn như bánh nén khô có vẻ ngoài bẩn bẩn, những hạt muối lớn dùng để ngâm rau, đừng nhìn mấy thứ này có vẻ không ngon, nhưng những thứ như vậy ở mạt thế mới không làm người khác hoài nghi..
Tống Bội liền muốn mua 20 túi bánh nén khô cùng 300 cân muối viên hạt lớn.
Chờ ông chủ chuyển hết những túi đồ về cửa hàng giúp cô, thì mưa nhỏ đã chuyển sang mưa vừa, phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm trong không gian của Tống Bội đều đã đầy, chỉ còn lại một gian bếp để chứa thuốc.
Nghĩ đến thuốc, Tống Bội nhìn bầu trời đen nghìn nghịt bên ngoài, cô có chút không yên tâm, liền nhanh chóng gọi điện cho từng nhà cung cấp thuốc.
Kết quả thật sự là sợ cái gì cái đó tới, một đám đều nói sắp có mưa lớn, sợ tới đây thì không thể quay về, nên không dám tới.
- Sợ cái con khỉ, hệ thống thoát nước trong thành phố mới được xây dựng mấy năm trước, đừng nói là mưa lớn, cho dù mưa lớn hơn nữa cũng có thể chống đỡ được. Mau chóng giao thuốc tới cho tôi! Ảnh hưởng đến việc khai trương vào ngày mai của tôi, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu.
Lão hổ không phát uy, bọn họ liền coi cô là hello Kitty đúng không?!
Không đủ thuốc, nếu chẳng mau sau này cô bị bệnh, chẳng phải là ngồi chờ chết sao? Đây là vấn đề sinh tử, Tống Bội không có thói quen ngồi chờ đó.
Cuối cùng, sau khi cô trở mặt, hai trong ba nhà cung cấp ở thành phố lân cận đã đồng ý giao hàng, còn lại một nhà cung cấp cuối cùng, bởi vì đường xá quá xa, hơn nữa phải đi qua những đoạn mưa nặng hạt nhất, Tống Bội cũng không cưỡng cầu nữa.
Cũng may, mỗi nhà cung cấp cô đều đặt mua các loại thuốc như nhau, nên sẽ không xảy ra tình trạng thiếu thuốc.
Một giờ chiều, hai chiếc xe nối tiếp nhau đi tới, cuối cùng dược phẩm cũng được giao.
Sau khi Tống Bội thanh toán số dư, lại tìm nhà cung cấp cuối cùng để hoàn lại tiền đặt cọc, trong tay còn dư 2 vạn 5.
Sau khi trả lại Tôn Tư Phàm một vạn, Tống Bội lập tức đóng cửa bắt đầu thu thuốc, tất cả các kệ trong cửa hàng cũng không thể buông tha, thu vào không gian, sau đó tất cả đều được xếp chồng đến nóc nhà, bảo đảm không gian sử dụng đến tối đa.
Sau khi thu thập xong thuốc và kệ, thấy vẫn còn chỗ trống, Tống Bội lại quét sạch toàn bộ cửa hàng một vòng, cái gì mà vòi nước, bóng đèn, đồng hồ treo tường, cây lau nhà, chổi…… ném toàn bộ vào không gian.
Nếu không phải cửa cuốn không thể tháo ra, thì cô cũng muốn tháo nó xuống.
Lúc đóng cửa, không cẩn thận làm rơi một tấm thẻ bài trấn trên cửa, vừa vặn rớt vào lòng ngực Tống Bội.
Cô đã nhìn thấy thứ này trên cửa của rất nhiều cửa hàng, hình như nó có tác dụng xua đuổi tà ma.
Sống lại một đời, Tống Bội chỉ tin tưởng vào chính mình, cô tiện tay ném nó đi, nhưng vì vừa rồi thu đồ vào không gian đã tạo thành thói quen, vì vậy cô không cẩn thận đã ném luôn nó vào không gian.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên một trận động đất dữ dội rung núi chuyển rừng.
Tống Bội hoảng sợ, thiếu chút nữa đã cho rằng động đất đến sớm, sau khi đứng vững lại cô mới nhận ra trước mắt gió êm sóng lặng.
Không phải động đất?
Cẩn thận suy nghĩ lại, mới phát hiện hình như không gian chấn động.
Tất cả vật tư đều nằm trong không gian, ý thức được không gian xảy ra chuyện, Tống Bội sợ đến mức vội vàng đi xem xét, mới phát hiện không gian vẫn ổn định.
Nhìn kỹ lại ——
Ngọa tào! Tại sao đột nhiên lại có thêm một phòng ngủ rộng 10 mét vuông?
Bất ngờ từ trên trời rơi xuống! Trực tiếp khiến Tống Bội mơ hồ.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô mới phát hiện hình như là do tấm thẻ bài cô vừa ném vào đi?
Di? Thẻ bài đâu? Vì sao lại không tìm thấy?
Tìm hồi lâu cũng không tìm thấy, mà mưa càng lúc càng lớn, trong chốc lát Tống Bội đã bị xối ướt sũng như gà rớt vào nồi canh, đột nhiên một tiếng sét lớn, là cô sợ tới mức vội vàng leo lên xe.
Cô không có thời gian để suy nghĩ lại, vội vàng lên đường đi lấy hai cái thuyền cao su, sau đó trở về trường học lấy nốt chuyển phát nhanh còn lại, tìm nửa ngày mới phát hiện có mấy thứ đã đến địa phương, như chưa được giao.
Mắt thấy trời sắp tối đen, Tống Bội lập tức gọi điện thoại qua, nhưng được thông báo rằng do mưa lớn nên không giao được hàng, ngày mai mới có thể giao tới.
Này sao được?
Tống Bội lập tức hỏi địa chỉ kho hàng, tự mình lái xe đi lấy.
Lúc rời đi, cô có ngang qua thư viện của trường, cô liền đạp phanh xe và dừng lại.
Nhưng cô không có tiền!
Số tiền còn lại trong thẻ là số dư để lấy lô dược phẩm kia, không đụng vào được!
Ba năm mạt thế, cô có thể học được tất cả mọi thứ, nhưng chỉ có nấu ăn là vẫn dốt đặc cán mai như cũ, không mua thêm chút đồ ăn nhanh, Tống Bội thực sự lo lắng về kỹ năng nấu ăn của mình.
Cắn răng một cái, Tống Bội liền tìm Tôn Tư Phàm hỏi mượn một vạn tệ:
- Trong vòng 3 ngày sẽ trả lại cho cậu.
- Có phải bạn bè nữa hay không?
Tôn Tư Phàm là một tiểu thư chính hiệu, một vạn tệ đối với cô ấy không tính là gì, nếu không phải đã hiểu rõ tính cách của Tống Bội, thì cô ấy đã trực tiếp đưa 20 vạn trước đó cho cô rồi.
Đây là lần đầu tiên Tống Bội mở miệng hỏi, Tôn Tư Phàm đoán chắc chắn Tống Bội đã gặp phải chuyện phiền toái gì đó, vì vậy liền đưa tiền mà không hỏi lý do tại sao, cũng tặng kèm một câu:
- Không đủ thì nói.
Tống Bội cảm động một giây đồng hồ, lập tức cầm điện thoại di động đi sang nhà bên cạnh, hào phóng mà vào đống mì ăn liền Khang Sư Phụ trên kệ để hàng và nói:
- Gói hết cho tôi!
Quay đầu lại nhìn thấy mì sợi ở tầng cuối cùng, còn có nước có ga ở phía bên kia kệ, bàn tay tiếp tục vung lên:
- Tôi cũng muốn tất cả những thứ này.
Ông chủ siêu thị: “……”
Vừa rồi ông ta nhìn chằm chằm Tống Bội chặn hết người giao hàng này đến người giao hàng khác ở cửa siêu thị nhà ông ta, hành động khả nghi, biểu tình đáng khinh.
Hiện tại nhìn thấy Tống Bội vọt vào siêu thị của mình, còn mua sắm rất nhiều, ông chủ cau mày, cảm thấy có chút kỳ quái!
Ông ta biết hôm qua Tống Bội đã mua lại cửa hàng thuốc ở bên cạnh, nhưng nhìn thấy cách mua của cô như thế này...
Ông chủ tò mò hỏi:
- Sao đây? Cô muốn mở một cái siêu thị khác, hay là cũng muốn mua lại siêu thị của tôi?
Khóe miệng Tống Bội giật giật, xấu hổ giải thích:
- Thật không dám giấu giếm, tôi là một trạch nữ, có thói quen tích trữ đồ.
Được rồi! Cho dù lý do là gì thì ông ta cũng không quan tâm nữa, khách hàng tới cửa làm gì có đạo lý đẩy ra bên ngoài.
Ông chủ lập tức làm theo chỉ dẫn của Tống Bội, gói tất cả mì ăn liền, mì sợi, nước có ga, còn có cải bẹ ngâm, bánh quy, bánh mì,ruột, khoai tây chiên, bánh quy tôm, sô cô la, que cay……
Nếu không phải sợ Ông chủ nổi điên, thiếu chút nữa Tống Bội đã dọn sạch cửa hàng của ông ta.
Đương nhiên, chủ yếu là vì vẫn không đủ tiền!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suốt bốn ngày, mỗi ngày đều mắc kẹt trong kiếm tiền! Tiêu tiền! Không có tiền! Kiếm tiền! Tiêu tiền! Không có tiền! Kiếm tiền! Tiêu tiền! Không có tiền……
Tống Bội cảm thấy hiện tại trong đầu cô đều là tiền tiền tiền!
Nhưng không đến vài ngày, ba ngày nữa, toàn thành phố sẽ bị ngập trong nước, lúc đó cho dù có một vạn cũng mua không được một túi mì ăn liền.
Đời trước, Tống Bội đã tận mắt chứng kiến những chuyện này.
Hơn nữa, đây mới chỉ là giai đoạn đầu mạt thế, chờ tới giai đoạn sau, tiền đã biến thành đống giấy bỏ đó, đến lúc đó cho dù có một trăm triệu cũng không mua nổi một cân gạo.
Sau khi đóng gói tất cả các mặt hàng, cuối cùng tổng cộng hết 8733, Ông chủ làm tròn thành 8700 tệ.
Tống Bội giơ ngón tay cái lên, âm dương quái khí khen:
- Ông chủ, ông thật hào phóng!
Ông chủ cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ đến chuyện từ giờ bọn họ sẽ là hàng xóm, vì sự hợp tác lâu dài sau này, liền cắn răng nói:
- Về sau mọi người đều là bạn bè, là hàng xóm, cô đưa tôi 8500 là được.
Cũng khá nhiều a.
Bất quá Tống Bội lại không vội vàng trả tiền, còn dư lại 1500, có để lại cũng vô dụng, cô liền đi loanh quanh trong cửa hàng thêm hai vòng, xem thử còn muốn mua thứ gì nữa không.
Ông chủ quan sát thấy vẻ mặt của cô, liền nói:
- Trong nhà kho của tôi còn có chút đồ, nếu không thì tôi dẫn cô đi xem thử?
Tống Bội ngẩng đầu:
- Đi.
Nói là kho hàng, nhưng thực chất chỉ là căn phòng nhỏ như một túp lều dơ hề hề nằm ở phía sau.
Bất quá,Tống Bội đúng là đã tìm thấy một số thứ tốt, chẳng hạn như bánh nén khô có vẻ ngoài bẩn bẩn, những hạt muối lớn dùng để ngâm rau, đừng nhìn mấy thứ này có vẻ không ngon, nhưng những thứ như vậy ở mạt thế mới không làm người khác hoài nghi..
Tống Bội liền muốn mua 20 túi bánh nén khô cùng 300 cân muối viên hạt lớn.
Chờ ông chủ chuyển hết những túi đồ về cửa hàng giúp cô, thì mưa nhỏ đã chuyển sang mưa vừa, phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm trong không gian của Tống Bội đều đã đầy, chỉ còn lại một gian bếp để chứa thuốc.
Nghĩ đến thuốc, Tống Bội nhìn bầu trời đen nghìn nghịt bên ngoài, cô có chút không yên tâm, liền nhanh chóng gọi điện cho từng nhà cung cấp thuốc.
Kết quả thật sự là sợ cái gì cái đó tới, một đám đều nói sắp có mưa lớn, sợ tới đây thì không thể quay về, nên không dám tới.
- Sợ cái con khỉ, hệ thống thoát nước trong thành phố mới được xây dựng mấy năm trước, đừng nói là mưa lớn, cho dù mưa lớn hơn nữa cũng có thể chống đỡ được. Mau chóng giao thuốc tới cho tôi! Ảnh hưởng đến việc khai trương vào ngày mai của tôi, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu.
Lão hổ không phát uy, bọn họ liền coi cô là hello Kitty đúng không?!
Không đủ thuốc, nếu chẳng mau sau này cô bị bệnh, chẳng phải là ngồi chờ chết sao? Đây là vấn đề sinh tử, Tống Bội không có thói quen ngồi chờ đó.
Cuối cùng, sau khi cô trở mặt, hai trong ba nhà cung cấp ở thành phố lân cận đã đồng ý giao hàng, còn lại một nhà cung cấp cuối cùng, bởi vì đường xá quá xa, hơn nữa phải đi qua những đoạn mưa nặng hạt nhất, Tống Bội cũng không cưỡng cầu nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may, mỗi nhà cung cấp cô đều đặt mua các loại thuốc như nhau, nên sẽ không xảy ra tình trạng thiếu thuốc.
Một giờ chiều, hai chiếc xe nối tiếp nhau đi tới, cuối cùng dược phẩm cũng được giao.
Sau khi Tống Bội thanh toán số dư, lại tìm nhà cung cấp cuối cùng để hoàn lại tiền đặt cọc, trong tay còn dư 2 vạn 5.
Sau khi trả lại Tôn Tư Phàm một vạn, Tống Bội lập tức đóng cửa bắt đầu thu thuốc, tất cả các kệ trong cửa hàng cũng không thể buông tha, thu vào không gian, sau đó tất cả đều được xếp chồng đến nóc nhà, bảo đảm không gian sử dụng đến tối đa.
Sau khi thu thập xong thuốc và kệ, thấy vẫn còn chỗ trống, Tống Bội lại quét sạch toàn bộ cửa hàng một vòng, cái gì mà vòi nước, bóng đèn, đồng hồ treo tường, cây lau nhà, chổi…… ném toàn bộ vào không gian.
Nếu không phải cửa cuốn không thể tháo ra, thì cô cũng muốn tháo nó xuống.
Lúc đóng cửa, không cẩn thận làm rơi một tấm thẻ bài trấn trên cửa, vừa vặn rớt vào lòng ngực Tống Bội.
Cô đã nhìn thấy thứ này trên cửa của rất nhiều cửa hàng, hình như nó có tác dụng xua đuổi tà ma.
Sống lại một đời, Tống Bội chỉ tin tưởng vào chính mình, cô tiện tay ném nó đi, nhưng vì vừa rồi thu đồ vào không gian đã tạo thành thói quen, vì vậy cô không cẩn thận đã ném luôn nó vào không gian.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên một trận động đất dữ dội rung núi chuyển rừng.
Tống Bội hoảng sợ, thiếu chút nữa đã cho rằng động đất đến sớm, sau khi đứng vững lại cô mới nhận ra trước mắt gió êm sóng lặng.
Không phải động đất?
Cẩn thận suy nghĩ lại, mới phát hiện hình như không gian chấn động.
Tất cả vật tư đều nằm trong không gian, ý thức được không gian xảy ra chuyện, Tống Bội sợ đến mức vội vàng đi xem xét, mới phát hiện không gian vẫn ổn định.
Nhìn kỹ lại ——
Ngọa tào! Tại sao đột nhiên lại có thêm một phòng ngủ rộng 10 mét vuông?
Bất ngờ từ trên trời rơi xuống! Trực tiếp khiến Tống Bội mơ hồ.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô mới phát hiện hình như là do tấm thẻ bài cô vừa ném vào đi?
Di? Thẻ bài đâu? Vì sao lại không tìm thấy?
Tìm hồi lâu cũng không tìm thấy, mà mưa càng lúc càng lớn, trong chốc lát Tống Bội đã bị xối ướt sũng như gà rớt vào nồi canh, đột nhiên một tiếng sét lớn, là cô sợ tới mức vội vàng leo lên xe.
Cô không có thời gian để suy nghĩ lại, vội vàng lên đường đi lấy hai cái thuyền cao su, sau đó trở về trường học lấy nốt chuyển phát nhanh còn lại, tìm nửa ngày mới phát hiện có mấy thứ đã đến địa phương, như chưa được giao.
Mắt thấy trời sắp tối đen, Tống Bội lập tức gọi điện thoại qua, nhưng được thông báo rằng do mưa lớn nên không giao được hàng, ngày mai mới có thể giao tới.
Này sao được?
Tống Bội lập tức hỏi địa chỉ kho hàng, tự mình lái xe đi lấy.
Lúc rời đi, cô có ngang qua thư viện của trường, cô liền đạp phanh xe và dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro