Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Căn cứ J thị

Lại Đắc Phi Mã Giáp

2024-11-20 21:20:47

“Hiểu Vũ, đủ rồi.” Bạch Minh Hi liếc nhìn Gia Luân Hủ sắc mặt trắng bệch té trên mặt đất bụm lấy miệng vết thương, đưa tay nhẹ nhàng kéo Toàn Hiểu Vũ lại.

Bạch Minh Hi cũng không biết ân oán trong quá khứ của bọn họ, chỉ cảm thấy nhiêu đó là đủ rồi, người của căn cứ bên đó tới, vẫn nên ngưng chiến thì tốt hơn.

Toàn Hiểu Vũ lại không có cố chấp, nếu Sở Thiên đã bảo dừng tay, cậu cũng không bao giờ nhìn người trên mặt đất này một lần nào nữa, xoay người theo Bạch Minh Hi đi.

Bên này ngừng tay, đầu lĩnh kia tựa hồ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quét mắt nhìn mọi người một cái, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Sở Thiên: “Chào cậu, chúng tôi đến từ căn cứ J thị, tôi tên Mục Cửu đội trưởng đội bảo vệ J thị, lần này vốn là dựa theo thông lệ đi càn quét tang thi phụ cận, phát hiện bên này có người đánh nhau nên mới chạy tới đây. Không biết vị này xưng hô như thế nào?”

Mục Cửu kia dùng mặt cười chào đón mọi người, thái độ giọng điệu cũng rất là khách khí. Bất quá người bên cạnh hắn thì không có thoải mái hữu nghị như vậy, đặc biệt là dị năng giả tinh thần hệ bị Sở Thiên công kích kia, vẫn rất cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Thiên.

“Sở Thiên.” Sở Thiên cũng cười đáp lời, không ai đánh kẻ mặt cười, huống chi mục đích của mọi người trong chuyến đi này lại là căn cứ của người ta.

“Đây là?” Mục Cửu cười liếc mắt nhìn mấy cổ thi thể dị năng giả trên mặt đất.

Đội ngũ hai bên phân biệt rõ ràng, hơn nữa thực lực ra sao, liếc mắt một cái thì đã nhìn ra.

“Vừa rồi đã xảy ra một chút hiểu lầm. Hiện tại đã giải quyết xong rồi. Đúng không, đội trưởng Lôi?” Sở Thiên chuyển hướng nhẹ giọng hỏi Lôi Sư, giọng điệu quả nhiên ôn hòa giống như không có chuyện gì từng xảy ra vậy.

Lôi Sư bên này vừa hòa hoãn lại, nhưng phát hiện Ôn Đồng đã chết, trong nhất thời vừa sợ vừa giận. Ôn Đồng không phải đội viên chiến đấu, hắn vẫn cho rằng Ôn Đồng trốn kỹ là được, không nghĩ tới, Ôn Đồng lại chết! Mang theo toàn bộ vật tư của đội — chết!

Tuy rằng trong đội có rất nhiều người từng ngầm suy nghĩ, nếu không gian dị năng giả chết, vật tư có phải sẽ bị tuôn ra không, căn cứ định luật bảo toàn năng lượng, khả năng tuôn ra vẫn khá lớn, vì vậy thậm chí có người từng suy nghĩ sai lệch.

Nhưng mà, sự thật chứng minh, không gian dị năng giả chết đồ vật trong không gian sẽ biến mất theo dị năng giả, không hề giống như mọi người tưởng tượng.

Hiện tại nói cái gì cũng chậm, biết rồi thì thế nào? Vật tư mất!

Trong lòng Lôi Sư trống rỗng. Bọn họ vốn là bởi vì vật tư giảm thiểu nên cố tình khơi mào trận tranh chấp này, thế nhưng tiện nghi không chiếm được, trái lại còn bị thiệt mất vài tên dị năng giả, ngay cả không gian dị năng giả trân quý nhất và vật tư cũng không còn.

Đã không còn vật tư đủ để chống đỡ sự sống còn của đoàn thể, tiểu đội Lôi gia còn có tương lai hay không?

Lôi Sư đang đau lòng mờ mịt, chợt nghe thấy Sở Thiên gọi tên mình.

Chính là người này! Chính là người có dị năng quỷ dị này giết chết Ôn Đồng! Tại sao muốn giết Ôn Đồng, tại sao muốn giết một đội viên không biết chiến đấu?

Trong lòng nghĩ như thế nào ngoài miệng cũng liền nói ra thế đó: “Tại sao! Tại sao muốn giết hắn? Hắn căn bản không phải đội viên chiến đấu! Tại sao?”

Sở Thiên nhíu mày, đối với biểu hiện của Lôi Sư thất vọng cực kỳ. Bộ dáng bên bờ sụp đổ của hắn, làm sao còn có khí khái hăm hở lúc diễn thuyết khi đó? Chỉ là chết một không gian dị năng giả, mất đi vật tư, liền đủ để làm suy sụp đoàn đội của hắn sao?

Lúc trước xem bọn họ là đối thủ ngang tài ngang sức, quả thật là quá đề cao bọn họ rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho nên Sở Thiên không hề để ý đến hắn, mà là nhún vai với Mục Cửu: “Xem ra cảm xúc của đội trưởng Lôi không quá ổn định. Hai phương giao chiến, khó tránh khỏi thương vong, anh nói xem có đúng không?”

“Ha hả đương nhiên đương nhiên.” Mục Cửu cười gượng hai tiếng, thay đổi đề tài, dù sao hai đội người đều chưa từng có khúc mắc gì với hắn, hắn chỉ phụ trách an toàn xung quanh J thị, đội người của Lôi Sư kia hiện tại chật vật nhếch nhác, hắn quả thật chướng mắt vì thế liền chuyển toàn bộ lực chú ý về phía Sở Thiên bên này: “Không biết các vị lúc này là....?”

“À, chúng tôi từ S thị đến, tính toán lên phía Bắc, dọc đường ghé ngang qua. Vốn đang nghĩ đến J thị nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, gặp được ngài quả thật rất đúng lúc.” Sở Thiên nói.

“Không được! Tôi không cho phép các người bước vào J thị nửa bước!” Viên Thiệu Hoa lúc này nhảy ra, có vẻ đã quên mất bộ dáng thảm hại của mình lúc trước. Hướng về phía Sở Thiên rống xong, lại hướng Mục Cửu rống to: “Tôi ra lệnh cho các người, trục xuất bọn họ! Bọn họ cũng không phải là người tốt gì, các người nghe thấy không!”

Mục Cửu cau chặt vùng mày, ánh mắt ra hiệu cho vị dị năng giả tinh thần hệ kia, rất nhanh, Viên Thiệu Hoa gục xuống, được một người khác tiếp được, kéo trở về đội ngũ.

Sở Thiên thấy thế hơi nhướn mày: “Nghe nói, vị này chính là con trai độc nhất của trưởng căn cứ?” Trong lời nói có chút ẩn ý, hành động của Mục Cửu này cũng không giống với thái độ nên có khi đối đãi với con trai thủ trưởng a.

Mục Cửu cười gượng hai tiếng nói: “Kỳ thật chúng tôi cũng là mới đến J thị không lâu, nghe nói con trai trưởng căn cứ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng không biết bộ dáng của hắn, đành phải trước mang về chứng thực rồi nói sau.” Hắn giải thích.

“À à, thì ra là vậy.” Sở Thiên ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại có chút đăm chiêu, dù vậy, vị Mục Cửu kia xuống tay cũng quá không khách khí, quả thực không hề có chút do dự. Xem ra, tình hình J thị hiện tại phức tạp hơn mình nghĩ.

“Nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, nếu các vị muốn đi J thị, hãy đi theo tôi, tôi sẽ chỉ đường cho các vị. Bất quá các vị có thể vào thành hay không, còn phải chờ tôi báo cáo với cấp trên sau đó mới có thể.......”

“Hiểu được, kia cảm ơn Mục trưởng quan.” Nếu đầu lĩnh của đội bảo vệ, gọi là trưởng quan cũng không sai.

Hai người lại khách khí vài câu, mới đường ai nấy đi.

Sở Thiên lần này kéo Toàn Hiểu Vũ lên xe của Tiêu Tử Nhiên, Âu Dương Cảnh lái xe, điều này rõ ràng là có lời muốn nói.

Đợi hai đội người đi rồi, Lôi Sư vẫn đang ngẩn người, hắn đau lòng phẫn nộ rất nhiều, càng nhiều chính là mờ mịt với tương lai.

Người đi theo hắn sớm nhất, đã chết dần chết mòn trên đường. Đám người hiện tại này, phần lớn đều là dọc đường gia nhập, không giống với những người đã từng đồng lòng kia.

Tương lai, hắn nên làm cái gì bây giờ? Không có vật tư, sao giữ chân những người này? Làm sao mời chào càng nhiều người? Làm sao phát triển sức mạnh của tiểu đội Lôi gia? Làm sao thực hiện lý tưởng?

Một bên khác, Gia Luân Hủ trên mặt đất gian nan bò qua, cầm lấy cánh tay bị chặt đứt của mình, hắn quỳ rạp trên mặt đất, một tay nỗ lực chống đỡ thân thể, nhìn phương hướng của đám người Sở Thiên, trong mắt tràn đầy hận ý.

” Anh Bùi, làm sao bây giờ? ” Một trong ba gã dị năng giả còn sót bên cạnh Viên Thiệu Hoa hỏi Bùi Thiên Hành.

Vừa rồi đoàn người của Mục Cửu tự xưng là đội bảo vệ J thị, bọn họ cũng không nhận ra, bọn họ cũng thuộc đội bảo vệ nhưng chưa từng thấy qua những người đó.

Hai người bọn họ nghe lời Bùi Thiên Hành trốn trong đám người thường, khi Viên Thiệu Hoa chạy ra cũng không thèm quản.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện tại tới gần J thị, trái tim của bọn họ vẫn treo cao. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, người mang theo lại chết sạch, khi trở về tên thiếu gia Viên Thiệu Hoa kia nhất định sẽ cáo trạng bọn họ bảo hộ bất lực......

Bản thân bọn họ thì không sợ, nhưng mà hai người bọn họ đều có người nhà ở căn cứ. Nếu không, Viên Long cũng không thể yên tâm giao đứa con trai của hắn cho bọn họ.

“Tôi muốn theo những người đó rời khỏi J thị.” Bùi Thiên Hành nhấc cằm, chỉ hướng đám người Sở Thiên.

“Tôi xem thử có thể trộm giúp các người trà trộn vào thành, nghĩ cách mang theo người nhà các người ra. Đi theo cha con Viên gia, không có kết cục tốt, phải tìm lối thoát.” Bùi Thiên Hành tiếp tục nói.

Trong lòng hai người kia thở dài, trong ba xe đi theo tên thiếu gia kia tất cả đều là dị năng giả, chỉ còn sót lại ba người. Có đôi khi không cần phải hy sinh nhiều người như vậy, không vì tên thiếu gia phế vật kia cũng đâu biến thành tình trạng như hiện tại. Nếu không phải người nhà trong căn cứ J thị, bọn họ đã sớm.....

Bùi Thiên Hành nói có lý, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, nếu không khi tên thiếu gia mách lẻo, không biết sẽ có hậu quả gì, không bằng nghĩ cách trộm mang người nhà rời khỏi thành, đi tìm một lối thoát.

Ba người thương lượng một hồi, quyết định biện pháp, liền lái xe chạy theo hướng của đám người Sở Thiên.

Mục Cửu ngồi trong xe, bên cạnh là dị năng giả tinh thần hệ suýt nữa bị Sở Thiên đánh ngất.

“Anh Cửu, anh thật sự muốn dẫn bọn họ quay về khu an toàn?” Dị năng giả tinh thần hệ hỏi.

“Đương nhiên, người kia mạnh hơn cậu đúng không?” Mục Cửu quét mắt nhìn người bên cạnh, tuy là hỏi, nhưng giọng nói lại vô cùng chắc chắn.

Người nọ nhất thời xấu hổ không chịu nổi, hắn luôn luôn tự phụ, lấy dị năng của bản thân là kiêu ngạo, quả thật, dị năng của hắn khiến kẻ khác sợ hãi, đối phó nhân loại luôn luôn là lợi khí, bởi vậy, hắn luôn luôn được cấp trên tán thưởng, trong đội ngũ cũng phải khách khách khí khí với hắn?

Cho nên hôm nay khi Mục Cửu bảo hắn nghĩ cách khiến những người đó dừng lại, hắn không chút nghĩ ngợi phóng công kích, ý định ban đầu là trực tiếp đánh ngất hai người đang đánh nhau kia, thuận tiện biểu diễn một chút thực lực bên mình ra oai phủ đầu những người đó, kết quả — — bị người ta hung hăng tát một cái.

Khiến đối phương có cơ hội hạ mã uy bên mình! Mất mặt!

“Dạ. “Hắn nhè nhẹ đáp lời, trong lòng nghẹn khuất không thôi.

“Hắn mạnh hơn cậu bao nhiêu? Nếu cậu đấu với hắn, có bao nhiêu phần thắng?” Mục Cửu lại hỏi.

Dị năng giả tinh thần hệ kia nghe xong càng thêm xấu hổ, mãi đến khi Mục Cửu hỏi hắn, hắn mới ý thức được, đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, nhẹ nhàng một kích liền khiến hắn không hề còn sức để trả đòn, thế nhưng, đối phương mạnh hơn hắn bao nhiêu chứ? Nhưng hắn lại hoàn toàn không thể phán đoán!

Ngay cả thực lực chênh lệch cũng phán đoán không được còn nói cái gì phần thắng?

Lúc này đây, đầu của hắn cúi thấp vô cùng.

Mục Cửu cũng không ép hắn trả lời, mà tự mình nói tiếp: “Cho nên, cấp trên hiện tại cần nhất là nhân tài như vậy. Ngày tốt của cha con Viên gia sắp tận rồi. Nếu đội người này có thể gia nhập bên phe của chúng ta, cấp trên nhất định sẽ như hổ thêm cánh! Đem sự không cam lòng của cậu thu hồi hết cho tôi!”

“Vâng” Dị năng giả kia lúc này đây không dám phản bác, nhẹ nhẹ đồng ý nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Số ký tự: 0