Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Gặp lại người c...
Lại Đắc Phi Mã Giáp
2024-11-20 21:20:47
Toàn Hiểu Vũ bên này cũng bốn người một xe, Âu Dương Cảnh phụ trách lái xe dẫn đầu đuổi theo xe Mục Cửu.
Trên người Tiêu Tử Nhiên và Toàn Hiểu Vũ đều dính đầy máu, nhếch nhác bất kham. Nhưng mà tất cả là bị thương ngoài da, bọn họ lúc này đều lười nhác thờ ơ, thầm nghĩ khi tới nơi rồi, lại bảo Lí Nam và Lục Trung Hạ xử lý một chút là được.
“Tình huống J thị, có thể phức tạp hơn chúng ta đã nghĩ.” Sở Thiên nói.
“Chúng ta nên làm như thế nào đây?” Âu Dương Cảnh hỏi. Mấy ngày gần đây, hắn đã quen với việc đem quyền quyết định việc lớn giao cho Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên, tuy rằng, bọn họ vẫn sẽ trưng cầu ý kiến của hắn.
“Làm như thế nào? “Sở Thiên như cười như không hỏi lại.
Âu Dương Cảnh sửng sốt, chẳng lẽ mình đã hỏi sai sao?
“Loạn mới tốt! Nước đục thì nhiều cá. Bọn họ càng loạn, chúng ta càng có nhiều cơ hội, như vậy tốt hơn nhiều so với việc bọn họ trên giới một lòng.” Tên bác sĩ ngồi ở hàng ghế trước miễn cưỡng nói. Một trận này quả thật có hơi mệt mỏi, đến bây giờ vẫn quật không dậy nổi tinh thần.
Âu Dương Cảnh nghe vậy gật đầu, hiểu ra đôi chút.
“Ban đầu chúng ta chỉ tính xem J thị là nơi nghỉ ngơi và quá độ lâm thời. Xem tình hình này, có lẽ còn có cơ hội khác không chừng.” Sở Thiên thản nhiên nói xong câu này, xem như đã đặt dấu chấm cho đề tài này.
Có đôi khi, nói một chút thôi cũng đã đủ hiểu rồi. Đối phương không loạn, bọn họ rời đi, đối phương loạn, bọn họ liền mang theo hy vọng đi.
Chỉ có Toàn Hiểu Vũ, từ lúc lên xe đến giờ, trong lòng vẫn không yên.
“Em sao vậy?” Sở Thiên nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu hỏi.
“Tai hoạ của S thị, chỉ sợ sẽ xảy ra trong mấy ngày này. J thị cách S thị quá gần, em cảm thấy không nên ở lại lâu.” Dựa theo thời gian tính, cuộc đại hủy diệt S thị sắp xảy ra. Cậu nhớ không rõ ngày tháng, nhưng có thể cảm nhận được nó đang đến gần từng ngày.
Quyết định hủy diệt S thị ngay từ đầu là sự sai lầm, phóng xạ sau trận oanh tạc, khiến tang thi và thú biến dị gia tốc biến dị, trận oanh tạc đó hoàn toàn không thể tiêu diệt chúng nó mà trái lại còn khiến chúng nó càng cường đại hơn.
Nhưng mà bọn họ không thể ngăn cản bất cứ điều gì, chỉ có thể lập kế hoạch tiến hành chạy trốn.
“Vấn đề này anh đã từng suy nghĩ. Chúng ta đi J thị cũng không phải muốn trường kỳ đóng quân, tốt nhất là có thể mang theo một bộ phận người ở đây cùng đi theo chúng ta.” Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng của Toàn Hiểu Vũ, nói.
“Dị năng giả?” Toàn Hiểu Vũ nghĩ, Sở Thiên và tên bác sĩ đang đánh chủ ý lên dị năng giả của đối phương.
“Dị năng giả cũng không thể đại diện thứ gì.” Tên bác sĩ lại miễn cưỡng nói lần nữa: “Người lần này chúng ta dẫn đi chính là người có khát vọng đối với tương lai của nhân loại. Không quan trọng là dị năng giả hay người thường, không quan trọng là người già hay trẻ nhỏ. Chỉ cần trên người bọn họ còn sự tồn tại của hy vọng.”
Tên bác sĩ nói rất bình tĩnh, Toàn Hiểu Vũ nghe lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hy vọng của nhân loại trong tương lai, người mang theo dục vọng sinh tồn mãnh liệt, không vì gian khổ mà chết lặng, không vì loạn thế mà nước chảy bèo trôi, đây mới chính là mục tiêu của tên bác sĩ.
Mãi đến hôm nay, Toàn Hiểu Vũ lại một lần nữa phát hiện điểm sáng oai phong trên người bá chủ một phương trong kiếp trước.
“Tôi hiểu.” Toàn Hiểu Vũ nói, cảm giác con đường trước mặt lại rõ ràng thêm một chút.
Sở Thiên cười đem Toàn Hiểu Vũ kéo vào trong lòng. Toàn Hiểu Vũ vẻ mặt không hiểu, không biết bản thân sao lại chọc trúng điểm cười của Sở Thiên.
Nếu không phải trên xe còn có người, Sở Thiên thật muốn ôm cậu hôn loạn vài cái. Thật là một tên đơn thuần, cư nhiên có thể bị cảm động. Xem ra bản thân phải quản chặt một chút, bằng không thật lo lắng người này bị người bán còn vui vẻ đếm tiền giúp.
Kỳ thật Toàn Hiểu Vũ cũng không dễ tin người như Sở Thiên đã nghĩ, cậu chỉ là bị cái quan điểm của Tiêu Tử Nhiên ‘nhân vật rất ngưu bức*‘(Nhân vật mạnh mẽ.) trong kiếp trước ảnh hưởng mà thôi.
Xe rất nhanh chạy tới khu an toàn J thị, cảnh vật của J thị lúc này hiện ra ở trước mặt mọi người.
Canh phòng nghiêm ngặt không quá giống với tưởng tượng. Ngoài thành dựng lên không ít lều trại, xe cộ và dân cư cũng rất đông đúc.
Con đường vào thành khác đều bị phong tỏa, chỉ để lại một cửa ra vào, nơi đó quả thật có nhân viên mang theo súng đứng canh gác.
Nhân viên tập trung trong khu vực loạn dày đặc, cảm giác cái dạng người gì cũng có. Tình huống của bọn họ cũng không tốt lắm, mặt xám mày tro đã là vẻ ngoài kinh điển trong mạt thế.
Bên ngoài người đi lang thang lấy nam chiếm đa số, không có người già và trẻ con. Nhưng lại có vài lều trại của phụ nữ, có vài nữ nhân đang đứng.
Đoàn xe của Mục Cửu và Sở Thiên hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt chứa đủ loại hàm ý sâu xa nhìn đám người Sở Thiên, tò mò, hâm mộ, càng nhiều là ý xấu.
Tình hình như vậy, mọi người đều đã đoán trước. Toàn Hiểu Vũ còn tốt, cậu đại khái phán đoán ra đây là một căn cứ an toàn quản lý không được tốt, trong mạt thế, có nhiều nơi như vậy.
Mà Sở Thiên, Tiêu Tử Nhiên, Âu Dương Cảnh, khi nghe nói đến căn cứ an toàn có ôm chút ảo tưởng đối với J thị. Lại không nghĩ rằng, nơi này lại loạn thành cái dạng này.
Đoàn xe của Mục Cửu dẫn đầu ngừng lại, rất nhanh có người từ đi tới nói chuyện với thủ vệ. Mục Cửu tự mình đi tới xe của đám người Sở Thiên.
“Sở huynh đệ, nơi này chính là lối vào J thị. Các người tạm thời không thể vào thành, làm phiền ở ngoài thành chờ một chốc. Hiện giờ hết thảy thiết bị truyền tin đều thành sắt vụn, đành phải trở về nguyên thủy, cho phép tôi đi vào trong báo cáo tình hình.” Mục Cửu rất biết cách nói chuyện, một phen lời nói khách sáo khiến người ta thoải mái, có thể loại bỏ cảm giác khó chịu vì tạm thời không thể vào thành của người nghe.
“Trưởng quan Mục khách sáo rồi, vậy làm phiền ngài, chúng tôi ở ngoài thành đợi.” Đoàn người Sở Thiên cũng xuống xe, lúc này cũng khách khách khí khí trả lời. Chỉ có tên bác sĩ bởi vì quá mệt mỏi, vẫn đang nghỉ ngơi trong xe.
Song phương đều có nhân thức chung liền không cần tốn nhiều nước bọt, Mục Cửu rất nhanh liền mang theo đoàn xe của mình vào thành.
Sở Thiên cũng hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, nhưng lại cũng dặn dò nhiều lần mọi người không thể thiếu cảnh giác.
Nhìn Toàn Hiểu Vũ không khác gì huyết nhân, Sở Thiên đau lòng không thôi, gọi Lí Nam đến, bị Toàn hiểu Vũ lấy lí do nhiều người hỗn tạp từ chối. Không phải trọng thương gì, Sở Thiên cũng đành chịu, tùy ý cậu vậy.
Những người xung quanh tỏ vẻ không thiện ý, đến lúc này vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm đoàn người Sở Thiên. Dù sao, bọn họ xen lẫn trong đám người mặt xám mày tro này, thật sự là có vẻ quá mức nổi bật.
Đoàn xe chỉnh tề có trật tự, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, phân công rõ ràng. Một đường tuy rằng gian khổ, nhưng cũng không khuyết thiếu vật tư, trên mặt mọi người đều không có dáng vẻ xanh xao và tái nhợt như những người khác. Quần áo không phải sạch sẽ gọn gàng, nhưng ít ra đều khá toàn vẹn.
Nhất là hai nữ nhân trong đội, có thủy hệ dị năng giả cung cấp tài nguyên nước cho, năm ngày mười ngày còn có thể tắm rửa một lần, so với những cô gái đứng bên cạnh lều vải toàn thân rách tung tóe thần tình tái nhợt chết lặng đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Không ít tầm mắt đáng khinh chuyển chuyển trên người hai người họ, cũng khiến các nàng khó chịu cực kỳ, vì thế cũng chỉ hoạt động trong phạm vi đội mình, không dám đi xa.
Nếu không phải có một nam nhân sắc mặt lạnh lùng toàn thân dính máu thoạt nhìn sát khí đằng đằng, có lẽ sẽ có người đánh bạo đi qua sờ mó không chừng.
Mọi người kỳ thực không cần Sở Thiên dặn dò cũng không dám buông lỏng cảnh giác, người chung quanh thật sự là quá không hữu hảo, có cảm giác như bị một đàn sói vây quanh vậy, bản năng đề phòng của nhân loại, dưới tình huống như vậy được hoàn toàn khai phá.
Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ đang dựa vào cửa xe nghỉ ngơi, Toàn Hiểu Vũ nói với Sở Thiên: “Em đã đi tìm, không nhìn thấy Tạ Minh Hiên trong đám người đó, nhưng mà lại trong thấy gã giáo hữu đi cùng hắn.” Này cũng là một trong những điểm khiến cậu không yên lòng.
Sở Thiên chưa kịp trả lời, cách đó không xa cửa của một chiếc xe hơi tồi tàn bất thình lình bị người đá văng, một bóng người bị đuổi ra khỏi xe, lăn vài mét rồi đứng dậy, liền chạy về phía trước.
Phương hướng chạy của người nọ, chính là chỗ nghỉ ngơi dừng xe của đám người Toàn Hiểu Vũ. Người nọ không cố ý chạy lại đây, chỉ là phương hướng này vừa lúc đối diện cửa xe mà thôi.
Người nọ cố gắng chạy, rất nhanh liền xuất hiện trước mắt mấy người Toàn Hiểu Vũ. Đó là một cô gái, hiện tại áo bị xé rách, lộ ra phân nửa cơ thể, mà quần thì còn nguyên vẹn, chỉ là thân thể có chút dơ bẩn tàn tạ.
Có điều khiến người nhìn thấy mà giật mình chính là trong tay nàng ta nắm lấy một mảnh thủy tinh dính đầy máu tươi. Đồng thời, trong chiếc xe phát ra một tiếng gào thét của nam nhân.
Cô gái lại chạy về phía trước vài bước, bỗng nhiên một đạo phong nhận đánh úp tới, đánh thẳng vào mắt cá chân cô gái, mắt cá chân trong nháy mắt xuất hiện một vết cắt sâu, máu tươi chảy ra mà cô gái cũng nặng nề ngã trên mặt đất.
Nhưng mà nàng cũng không có hô đau, càng không có từ bỏ, nàng tiếp tục giãy giụa bò từng chút từng chút. Mảnh thủy tinh được cầm chặt trong lòng bàn tay, chẳng sợ góc cạnh sắc bén muốn cắt nát tay nàng.
Nàng cũng không có cầu cứu người khác, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, tựa hồ chỉ có một ý niệm trong đầu —— chạy về phía trước!
Tính cách ngoan cường của nàng khiến Toàn Hiểu Vũ đột nhiên nhớ tới những gì tên bác sĩ đã nói trong xe “mang theo người khao khát tương lai.” Vì thế cậu cất bước đi tới, cẩn thận nhìn cô gái. Vừa nhìn thấy mặt nàng liền phát hiện cô gái này có một chút quen mắt!
Lúc này một nam nhân đuổi theo phía sau cô gái, rõ ràng hắn không phải người bị cô gái gây thương tích trong xe. Hắn là nghe thanh âm trong xe truyền đến khi chạy tới trông thấy cô gái bỏ chạy nhất thời nổi giận đùng đùng, trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi mắng, cho cô gái một cái phong nhận.
Lúc này hắn đã đuổi kịp, trông thấy cô gái còn muốn chạy trốn, liền phóng một cái phong nhận vào tay đang cầm mảnh thủy tinh của cô gái.
Nam nhân này trong đám người kia có vẻ có chút địa vị, bởi vì trình độ sạch sẽ của hắn không sai biệt lắm với đám người Sở Thiên, diện mạo còn có chút anh tuấn, đứng chung một chỗ với đám người mặt xám mày tro kia nhất thời có vẻ như hạc trong bầy gà.
Chủ yếu nhất chính là nam nhân trẻ tuổi này, Toàn Hiểu Vũ tiếp tục cảm thấy quen mắt!
Cô gái phi thường ngoan cường. Lại một lần nữa bị phong nhận cắt bị thương cổ tay, nhưng nàng không lập tức buông mảnh thủy tinh trong tay ra. Giống như mảnh thủy tinh đó là vật bảo vệ và hy vọng lớn nhất của nàng vậy cứ gắt gao, vững vàng nắm lấy, tuyệt đối không buông tay.
Trên người Tiêu Tử Nhiên và Toàn Hiểu Vũ đều dính đầy máu, nhếch nhác bất kham. Nhưng mà tất cả là bị thương ngoài da, bọn họ lúc này đều lười nhác thờ ơ, thầm nghĩ khi tới nơi rồi, lại bảo Lí Nam và Lục Trung Hạ xử lý một chút là được.
“Tình huống J thị, có thể phức tạp hơn chúng ta đã nghĩ.” Sở Thiên nói.
“Chúng ta nên làm như thế nào đây?” Âu Dương Cảnh hỏi. Mấy ngày gần đây, hắn đã quen với việc đem quyền quyết định việc lớn giao cho Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên, tuy rằng, bọn họ vẫn sẽ trưng cầu ý kiến của hắn.
“Làm như thế nào? “Sở Thiên như cười như không hỏi lại.
Âu Dương Cảnh sửng sốt, chẳng lẽ mình đã hỏi sai sao?
“Loạn mới tốt! Nước đục thì nhiều cá. Bọn họ càng loạn, chúng ta càng có nhiều cơ hội, như vậy tốt hơn nhiều so với việc bọn họ trên giới một lòng.” Tên bác sĩ ngồi ở hàng ghế trước miễn cưỡng nói. Một trận này quả thật có hơi mệt mỏi, đến bây giờ vẫn quật không dậy nổi tinh thần.
Âu Dương Cảnh nghe vậy gật đầu, hiểu ra đôi chút.
“Ban đầu chúng ta chỉ tính xem J thị là nơi nghỉ ngơi và quá độ lâm thời. Xem tình hình này, có lẽ còn có cơ hội khác không chừng.” Sở Thiên thản nhiên nói xong câu này, xem như đã đặt dấu chấm cho đề tài này.
Có đôi khi, nói một chút thôi cũng đã đủ hiểu rồi. Đối phương không loạn, bọn họ rời đi, đối phương loạn, bọn họ liền mang theo hy vọng đi.
Chỉ có Toàn Hiểu Vũ, từ lúc lên xe đến giờ, trong lòng vẫn không yên.
“Em sao vậy?” Sở Thiên nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu hỏi.
“Tai hoạ của S thị, chỉ sợ sẽ xảy ra trong mấy ngày này. J thị cách S thị quá gần, em cảm thấy không nên ở lại lâu.” Dựa theo thời gian tính, cuộc đại hủy diệt S thị sắp xảy ra. Cậu nhớ không rõ ngày tháng, nhưng có thể cảm nhận được nó đang đến gần từng ngày.
Quyết định hủy diệt S thị ngay từ đầu là sự sai lầm, phóng xạ sau trận oanh tạc, khiến tang thi và thú biến dị gia tốc biến dị, trận oanh tạc đó hoàn toàn không thể tiêu diệt chúng nó mà trái lại còn khiến chúng nó càng cường đại hơn.
Nhưng mà bọn họ không thể ngăn cản bất cứ điều gì, chỉ có thể lập kế hoạch tiến hành chạy trốn.
“Vấn đề này anh đã từng suy nghĩ. Chúng ta đi J thị cũng không phải muốn trường kỳ đóng quân, tốt nhất là có thể mang theo một bộ phận người ở đây cùng đi theo chúng ta.” Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng của Toàn Hiểu Vũ, nói.
“Dị năng giả?” Toàn Hiểu Vũ nghĩ, Sở Thiên và tên bác sĩ đang đánh chủ ý lên dị năng giả của đối phương.
“Dị năng giả cũng không thể đại diện thứ gì.” Tên bác sĩ lại miễn cưỡng nói lần nữa: “Người lần này chúng ta dẫn đi chính là người có khát vọng đối với tương lai của nhân loại. Không quan trọng là dị năng giả hay người thường, không quan trọng là người già hay trẻ nhỏ. Chỉ cần trên người bọn họ còn sự tồn tại của hy vọng.”
Tên bác sĩ nói rất bình tĩnh, Toàn Hiểu Vũ nghe lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hy vọng của nhân loại trong tương lai, người mang theo dục vọng sinh tồn mãnh liệt, không vì gian khổ mà chết lặng, không vì loạn thế mà nước chảy bèo trôi, đây mới chính là mục tiêu của tên bác sĩ.
Mãi đến hôm nay, Toàn Hiểu Vũ lại một lần nữa phát hiện điểm sáng oai phong trên người bá chủ một phương trong kiếp trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi hiểu.” Toàn Hiểu Vũ nói, cảm giác con đường trước mặt lại rõ ràng thêm một chút.
Sở Thiên cười đem Toàn Hiểu Vũ kéo vào trong lòng. Toàn Hiểu Vũ vẻ mặt không hiểu, không biết bản thân sao lại chọc trúng điểm cười của Sở Thiên.
Nếu không phải trên xe còn có người, Sở Thiên thật muốn ôm cậu hôn loạn vài cái. Thật là một tên đơn thuần, cư nhiên có thể bị cảm động. Xem ra bản thân phải quản chặt một chút, bằng không thật lo lắng người này bị người bán còn vui vẻ đếm tiền giúp.
Kỳ thật Toàn Hiểu Vũ cũng không dễ tin người như Sở Thiên đã nghĩ, cậu chỉ là bị cái quan điểm của Tiêu Tử Nhiên ‘nhân vật rất ngưu bức*‘(Nhân vật mạnh mẽ.) trong kiếp trước ảnh hưởng mà thôi.
Xe rất nhanh chạy tới khu an toàn J thị, cảnh vật của J thị lúc này hiện ra ở trước mặt mọi người.
Canh phòng nghiêm ngặt không quá giống với tưởng tượng. Ngoài thành dựng lên không ít lều trại, xe cộ và dân cư cũng rất đông đúc.
Con đường vào thành khác đều bị phong tỏa, chỉ để lại một cửa ra vào, nơi đó quả thật có nhân viên mang theo súng đứng canh gác.
Nhân viên tập trung trong khu vực loạn dày đặc, cảm giác cái dạng người gì cũng có. Tình huống của bọn họ cũng không tốt lắm, mặt xám mày tro đã là vẻ ngoài kinh điển trong mạt thế.
Bên ngoài người đi lang thang lấy nam chiếm đa số, không có người già và trẻ con. Nhưng lại có vài lều trại của phụ nữ, có vài nữ nhân đang đứng.
Đoàn xe của Mục Cửu và Sở Thiên hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt chứa đủ loại hàm ý sâu xa nhìn đám người Sở Thiên, tò mò, hâm mộ, càng nhiều là ý xấu.
Tình hình như vậy, mọi người đều đã đoán trước. Toàn Hiểu Vũ còn tốt, cậu đại khái phán đoán ra đây là một căn cứ an toàn quản lý không được tốt, trong mạt thế, có nhiều nơi như vậy.
Mà Sở Thiên, Tiêu Tử Nhiên, Âu Dương Cảnh, khi nghe nói đến căn cứ an toàn có ôm chút ảo tưởng đối với J thị. Lại không nghĩ rằng, nơi này lại loạn thành cái dạng này.
Đoàn xe của Mục Cửu dẫn đầu ngừng lại, rất nhanh có người từ đi tới nói chuyện với thủ vệ. Mục Cửu tự mình đi tới xe của đám người Sở Thiên.
“Sở huynh đệ, nơi này chính là lối vào J thị. Các người tạm thời không thể vào thành, làm phiền ở ngoài thành chờ một chốc. Hiện giờ hết thảy thiết bị truyền tin đều thành sắt vụn, đành phải trở về nguyên thủy, cho phép tôi đi vào trong báo cáo tình hình.” Mục Cửu rất biết cách nói chuyện, một phen lời nói khách sáo khiến người ta thoải mái, có thể loại bỏ cảm giác khó chịu vì tạm thời không thể vào thành của người nghe.
“Trưởng quan Mục khách sáo rồi, vậy làm phiền ngài, chúng tôi ở ngoài thành đợi.” Đoàn người Sở Thiên cũng xuống xe, lúc này cũng khách khách khí khí trả lời. Chỉ có tên bác sĩ bởi vì quá mệt mỏi, vẫn đang nghỉ ngơi trong xe.
Song phương đều có nhân thức chung liền không cần tốn nhiều nước bọt, Mục Cửu rất nhanh liền mang theo đoàn xe của mình vào thành.
Sở Thiên cũng hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, nhưng lại cũng dặn dò nhiều lần mọi người không thể thiếu cảnh giác.
Nhìn Toàn Hiểu Vũ không khác gì huyết nhân, Sở Thiên đau lòng không thôi, gọi Lí Nam đến, bị Toàn hiểu Vũ lấy lí do nhiều người hỗn tạp từ chối. Không phải trọng thương gì, Sở Thiên cũng đành chịu, tùy ý cậu vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người xung quanh tỏ vẻ không thiện ý, đến lúc này vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm đoàn người Sở Thiên. Dù sao, bọn họ xen lẫn trong đám người mặt xám mày tro này, thật sự là có vẻ quá mức nổi bật.
Đoàn xe chỉnh tề có trật tự, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, phân công rõ ràng. Một đường tuy rằng gian khổ, nhưng cũng không khuyết thiếu vật tư, trên mặt mọi người đều không có dáng vẻ xanh xao và tái nhợt như những người khác. Quần áo không phải sạch sẽ gọn gàng, nhưng ít ra đều khá toàn vẹn.
Nhất là hai nữ nhân trong đội, có thủy hệ dị năng giả cung cấp tài nguyên nước cho, năm ngày mười ngày còn có thể tắm rửa một lần, so với những cô gái đứng bên cạnh lều vải toàn thân rách tung tóe thần tình tái nhợt chết lặng đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Không ít tầm mắt đáng khinh chuyển chuyển trên người hai người họ, cũng khiến các nàng khó chịu cực kỳ, vì thế cũng chỉ hoạt động trong phạm vi đội mình, không dám đi xa.
Nếu không phải có một nam nhân sắc mặt lạnh lùng toàn thân dính máu thoạt nhìn sát khí đằng đằng, có lẽ sẽ có người đánh bạo đi qua sờ mó không chừng.
Mọi người kỳ thực không cần Sở Thiên dặn dò cũng không dám buông lỏng cảnh giác, người chung quanh thật sự là quá không hữu hảo, có cảm giác như bị một đàn sói vây quanh vậy, bản năng đề phòng của nhân loại, dưới tình huống như vậy được hoàn toàn khai phá.
Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ đang dựa vào cửa xe nghỉ ngơi, Toàn Hiểu Vũ nói với Sở Thiên: “Em đã đi tìm, không nhìn thấy Tạ Minh Hiên trong đám người đó, nhưng mà lại trong thấy gã giáo hữu đi cùng hắn.” Này cũng là một trong những điểm khiến cậu không yên lòng.
Sở Thiên chưa kịp trả lời, cách đó không xa cửa của một chiếc xe hơi tồi tàn bất thình lình bị người đá văng, một bóng người bị đuổi ra khỏi xe, lăn vài mét rồi đứng dậy, liền chạy về phía trước.
Phương hướng chạy của người nọ, chính là chỗ nghỉ ngơi dừng xe của đám người Toàn Hiểu Vũ. Người nọ không cố ý chạy lại đây, chỉ là phương hướng này vừa lúc đối diện cửa xe mà thôi.
Người nọ cố gắng chạy, rất nhanh liền xuất hiện trước mắt mấy người Toàn Hiểu Vũ. Đó là một cô gái, hiện tại áo bị xé rách, lộ ra phân nửa cơ thể, mà quần thì còn nguyên vẹn, chỉ là thân thể có chút dơ bẩn tàn tạ.
Có điều khiến người nhìn thấy mà giật mình chính là trong tay nàng ta nắm lấy một mảnh thủy tinh dính đầy máu tươi. Đồng thời, trong chiếc xe phát ra một tiếng gào thét của nam nhân.
Cô gái lại chạy về phía trước vài bước, bỗng nhiên một đạo phong nhận đánh úp tới, đánh thẳng vào mắt cá chân cô gái, mắt cá chân trong nháy mắt xuất hiện một vết cắt sâu, máu tươi chảy ra mà cô gái cũng nặng nề ngã trên mặt đất.
Nhưng mà nàng cũng không có hô đau, càng không có từ bỏ, nàng tiếp tục giãy giụa bò từng chút từng chút. Mảnh thủy tinh được cầm chặt trong lòng bàn tay, chẳng sợ góc cạnh sắc bén muốn cắt nát tay nàng.
Nàng cũng không có cầu cứu người khác, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, tựa hồ chỉ có một ý niệm trong đầu —— chạy về phía trước!
Tính cách ngoan cường của nàng khiến Toàn Hiểu Vũ đột nhiên nhớ tới những gì tên bác sĩ đã nói trong xe “mang theo người khao khát tương lai.” Vì thế cậu cất bước đi tới, cẩn thận nhìn cô gái. Vừa nhìn thấy mặt nàng liền phát hiện cô gái này có một chút quen mắt!
Lúc này một nam nhân đuổi theo phía sau cô gái, rõ ràng hắn không phải người bị cô gái gây thương tích trong xe. Hắn là nghe thanh âm trong xe truyền đến khi chạy tới trông thấy cô gái bỏ chạy nhất thời nổi giận đùng đùng, trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi mắng, cho cô gái một cái phong nhận.
Lúc này hắn đã đuổi kịp, trông thấy cô gái còn muốn chạy trốn, liền phóng một cái phong nhận vào tay đang cầm mảnh thủy tinh của cô gái.
Nam nhân này trong đám người kia có vẻ có chút địa vị, bởi vì trình độ sạch sẽ của hắn không sai biệt lắm với đám người Sở Thiên, diện mạo còn có chút anh tuấn, đứng chung một chỗ với đám người mặt xám mày tro kia nhất thời có vẻ như hạc trong bầy gà.
Chủ yếu nhất chính là nam nhân trẻ tuổi này, Toàn Hiểu Vũ tiếp tục cảm thấy quen mắt!
Cô gái phi thường ngoan cường. Lại một lần nữa bị phong nhận cắt bị thương cổ tay, nhưng nàng không lập tức buông mảnh thủy tinh trong tay ra. Giống như mảnh thủy tinh đó là vật bảo vệ và hy vọng lớn nhất của nàng vậy cứ gắt gao, vững vàng nắm lấy, tuyệt đối không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro