Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 22
Thỏ Lười
2024-07-24 20:53:49
Nhớ lại sự vất vả kiếp trước Hoắc Hành khi mang theo cô, lại bị cô lợi dụng để nuôi tên khốn Lương Dịch kia, Thời Mộng cảm thấy áy náy, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo săn chắc kia, nằm gọn trong lồng ngực rộng lớn kia, giống như kiếp trước anh vẫn luôn bảo vệ cô vậy.
Thời Mộng không hề biết khi mình tiến vào giấc ngủ thì người bên trên đã mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy nhìn đỉnh đầu cô, cụp mắt che giấu hết thảy suy nghĩ trong lòng, vòng tay ôm chặt cô lại, thở dài mãn nguyện.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng có được cô, dù trái tim kia giả dối lừa lọc cho âm mưu nào đó thì khoảnh khắc này đủ bình yên đã thỏa mãn nguyện vọng của anh.
-------------------------
"Hoắc Hành, có thứ này tôi muốn cho anh xem" Thời Mộng ngồi trên giường, ngẩng mặt lên nhìn bóng dáng ai kia đang mặc quần áo.
May căn phòng tối nên cô chỉ thấy lờ mờ thấp thoáng đường cong cơ thể Hoắc Hành, anh cũng không nhận ra được cô đang đỏ mặt ngượng ngùng nhưng vẫn không lia mắt đi chỗ khác mà tận hưởng cảnh đẹp trước mặt.
Thời Mộng không hề biết tầm nhìn của Hoắc Hành trong bóng tối tốt hơn cô nhiều, do thời gian dài hoạt động trong các hàng động vận chuyển hàng cấm xuyên qua biên giới vùng tam giác vàng mà anh đã làm quen với môi trường tối tăm, thị lực cũng quen dần hơn với bóng tối.
Kể cả không thấy thì lúc anh quay lưng mặc quần áo cũng cảm nhận được ánh mắt sáng rực đằng sau đang nhìn từng đường nét trên cơ thể mình. Nếu là người phụ nữ khác thì anh sẽ không ngần ngại đạp ra, nhưng chủ nhân ánh mắt ấy lại là cô, chỉ nghĩ đến cô thèm thuồng cơ thể anh là Hoắc Hành đã vui vẻ nhoẻn miệng cười.
"Ừ sao vậy bé con?" Hoắc Hành quay người lại tiến đến cạnh giường, ngồi lên mép giường để cô không phải mỏi cổ ngước đầu lên nói chuyện với anh.
"Nhìn này!!" Thời Mộng vẫy tay ra hiệu anh nhìn theo tay coi, cô rướn người lại gần tủ sắt cạnh giường, đầu ngón tay chạm vào chiếc đĩa còn sót thức ăn buổi sáng, trong đầu mặc niệm thu vào.
Thời Mộng không hề biết khi mình tiến vào giấc ngủ thì người bên trên đã mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy nhìn đỉnh đầu cô, cụp mắt che giấu hết thảy suy nghĩ trong lòng, vòng tay ôm chặt cô lại, thở dài mãn nguyện.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng có được cô, dù trái tim kia giả dối lừa lọc cho âm mưu nào đó thì khoảnh khắc này đủ bình yên đã thỏa mãn nguyện vọng của anh.
-------------------------
"Hoắc Hành, có thứ này tôi muốn cho anh xem" Thời Mộng ngồi trên giường, ngẩng mặt lên nhìn bóng dáng ai kia đang mặc quần áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May căn phòng tối nên cô chỉ thấy lờ mờ thấp thoáng đường cong cơ thể Hoắc Hành, anh cũng không nhận ra được cô đang đỏ mặt ngượng ngùng nhưng vẫn không lia mắt đi chỗ khác mà tận hưởng cảnh đẹp trước mặt.
Thời Mộng không hề biết tầm nhìn của Hoắc Hành trong bóng tối tốt hơn cô nhiều, do thời gian dài hoạt động trong các hàng động vận chuyển hàng cấm xuyên qua biên giới vùng tam giác vàng mà anh đã làm quen với môi trường tối tăm, thị lực cũng quen dần hơn với bóng tối.
Kể cả không thấy thì lúc anh quay lưng mặc quần áo cũng cảm nhận được ánh mắt sáng rực đằng sau đang nhìn từng đường nét trên cơ thể mình. Nếu là người phụ nữ khác thì anh sẽ không ngần ngại đạp ra, nhưng chủ nhân ánh mắt ấy lại là cô, chỉ nghĩ đến cô thèm thuồng cơ thể anh là Hoắc Hành đã vui vẻ nhoẻn miệng cười.
"Ừ sao vậy bé con?" Hoắc Hành quay người lại tiến đến cạnh giường, ngồi lên mép giường để cô không phải mỏi cổ ngước đầu lên nói chuyện với anh.
"Nhìn này!!" Thời Mộng vẫy tay ra hiệu anh nhìn theo tay coi, cô rướn người lại gần tủ sắt cạnh giường, đầu ngón tay chạm vào chiếc đĩa còn sót thức ăn buổi sáng, trong đầu mặc niệm thu vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro