Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 23
Thỏ Lười
2024-07-24 20:53:49
Chiếc đĩa biến mất, Thời Mộng đắc ý quay đầu lại mỉm cười nhìn Hoắc Hành, biểu cảm như đang nói" thấy tôi lợi hại chưa?"; "khen tôi đi".
Nhưng ngoài dự đoán, Hoắc Hành chỉ hỏi một câu.
"Thứ này có thể tiến vào không?"
"Không thu vào được, nếu như được thì tôi đã trở về cúng bái tổ tiên phù hộ rồi"
Thời Mộng bĩu môi mếu máo.
Cô không hề hay biết mình vừa thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, nếu trong phòng đủ ánh sáng, Thời Mộng sẽ thấy khoảnh khắc anh nhìn thấy món đồ kia biến mất, đôi mắt anh u tối, lóe lên vẻ nguy hiểm như thú dữ trực chờ nhào lên cắn xé con mồi.
Nếu Thời Mộng bảo có tiến vào thứ gọi là không gian kia, vậy thì Hoắc Hành không chút do dự bẻ gãy hai chân cô, để xem kia vào trong thứ không gian chết tiệt kia cô có thể chạy đi đâu.
Khi đó cô bắt buộc lệ thuộc vào anh, anh nguyện ý đặt cô lên xe lăn hầu hạ cô cả đời.
"Tôi...tôi..." Thời Mộng ngập ngừng liếc mắt nhìn Hoắc hành trước mặt, hiểu rõ nỗi ám ảnh của anh giành cho mình, lời cô sắp nói có khả năng 1% thành công, 99% cô lại bị anh từ chối rồi tra tấn bằng đủ mọi tư thế.
Bé sợ QAQ
Đôi khi yêu đương với người điên phải cân não mọi thời điểm. Một lời sai thôi là đi tong cả bàn cờ.
Hoắc Hành đứng yên nhìn Thời Mộng thấp thỏm, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôi, anh vô cùng kiên nhẫn đợi cho đến khi cô đủ dũng khí để nói, sau đấy xem kế hoạch của cô là gì.
Thời Mộng sau một lúc chuẩn bị tâm lí bất chấp tất cả, đâm lao thì phải theo lao thôi.
"Tôi muốn ra bên ngoài thu thập vật tư" Thời Mộng nói.
Lời vừa nói ra, căn phòng yden tĩnh không tiếng động, không ai nói câu gì, Thời Mộng nhìn Hoắc Hành, khỏi cần nhìn cô cũng biết tên này đang áp suất thấp âm độ.
"Tôi có không gian vô tận, tuy không thể trồng trọt gì nhưng ít nhất có thể thu thập rất nhiều vật tư, chúng ta còn 8 tháng nữa mới đến tận thế, chuẩn bị thu mua lương thực bây là đẹp" Thời Mộng tiếp tục ra sức thuyết phục anh.
Nhưng ngoài dự đoán, Hoắc Hành chỉ hỏi một câu.
"Thứ này có thể tiến vào không?"
"Không thu vào được, nếu như được thì tôi đã trở về cúng bái tổ tiên phù hộ rồi"
Thời Mộng bĩu môi mếu máo.
Cô không hề hay biết mình vừa thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, nếu trong phòng đủ ánh sáng, Thời Mộng sẽ thấy khoảnh khắc anh nhìn thấy món đồ kia biến mất, đôi mắt anh u tối, lóe lên vẻ nguy hiểm như thú dữ trực chờ nhào lên cắn xé con mồi.
Nếu Thời Mộng bảo có tiến vào thứ gọi là không gian kia, vậy thì Hoắc Hành không chút do dự bẻ gãy hai chân cô, để xem kia vào trong thứ không gian chết tiệt kia cô có thể chạy đi đâu.
Khi đó cô bắt buộc lệ thuộc vào anh, anh nguyện ý đặt cô lên xe lăn hầu hạ cô cả đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi...tôi..." Thời Mộng ngập ngừng liếc mắt nhìn Hoắc hành trước mặt, hiểu rõ nỗi ám ảnh của anh giành cho mình, lời cô sắp nói có khả năng 1% thành công, 99% cô lại bị anh từ chối rồi tra tấn bằng đủ mọi tư thế.
Bé sợ QAQ
Đôi khi yêu đương với người điên phải cân não mọi thời điểm. Một lời sai thôi là đi tong cả bàn cờ.
Hoắc Hành đứng yên nhìn Thời Mộng thấp thỏm, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôi, anh vô cùng kiên nhẫn đợi cho đến khi cô đủ dũng khí để nói, sau đấy xem kế hoạch của cô là gì.
Thời Mộng sau một lúc chuẩn bị tâm lí bất chấp tất cả, đâm lao thì phải theo lao thôi.
"Tôi muốn ra bên ngoài thu thập vật tư" Thời Mộng nói.
Lời vừa nói ra, căn phòng yden tĩnh không tiếng động, không ai nói câu gì, Thời Mộng nhìn Hoắc Hành, khỏi cần nhìn cô cũng biết tên này đang áp suất thấp âm độ.
"Tôi có không gian vô tận, tuy không thể trồng trọt gì nhưng ít nhất có thể thu thập rất nhiều vật tư, chúng ta còn 8 tháng nữa mới đến tận thế, chuẩn bị thu mua lương thực bây là đẹp" Thời Mộng tiếp tục ra sức thuyết phục anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro