Con Trai Tôi Cứ...
2024-08-04 23:44:07
Ngày hôm sau, cho dù thân thể cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, thì Phong Tri Ý vẫn trả ngày phép với đội trưởng sản xuất để đi làm.
Nguyên thân đến nơi này khoảng một tháng, lại đi làm không tới năm ngày.
Hơn nữa, mỗi lần xuống đất không chỉ không làm được những công việc đồng áng, mà với thân thể đó cô ấy không thể làm được việc gì.
Vì vậy, đến giờ một công điểm cô ấy cũng không kiếm được.
Ở thời đại này, lao động sản xuất là một việc vô cùng trọng yếu.
Cuộc sống ở nông thôn hoàn toàn dựa vào công việc này để kiếm cơm và sinh tồn.
Cho nên có thể tưởng tượng được nguyên thân không được mọi người chào đón như thế này. Phong Tri Ý không thể không chăm chỉ một chút.
Nhưng sáng sớm cô đi theo một đám người còn chưa đi xuống ruộng, đã bị một người phụ nữ nông thôn mặt đen, răng hô ngăn lại:
“Thanh niên trí thức Trần, bệnh của cô đã khỏi chưa?”
Phong Tri Ý nhìn điệu bộ soi mói của cô ta, giọng nói cô ôn hòa hỏi thẳng vào vấn đề:
"Thím có việc gì sao?”
Người phụ nữ nông thôn có khuôn mặt sần sùi và đen sạm với lỗ chân lông to mắng Phong Tri Ý không ngừng:
"Nghe nói hôm qua cô khỏi bệnh đã mua thịt, dầu, gạo và mì để cảm ơn những thanh niên trí thức đã chăm sóc cho cô.”
“Nhưng con trai tôi đã cứu mạng cô thì cô không cần thể hiện điều gì sao?"
Chuyện đêm qua trong điểm thanh niên trí thức, mà sáng sớm hôm nay đã lan truyền đến mức mọi người đều biết rồi sao?
Phong Tri Ý hơi lui về phía sau tránh né mùi hôi miệng của đối phương.
Cô nhìn lướt qua các thanh niên trí thức đi cùng mình thì thấy Hạ Mai đang trốn trong đám đông với vẻ mặt chột dạ. Cô thản nhiên hỏi:
“Con của thím?”
“Cô quên rồi à?!”
Người phụ nữ nông thôn mạnh mẽ cao giọng nói:
"Hôm trước là một xô nước của con trai tôi cứu sống cô! Nếu không lúc đó cô đã toi mạng rồi!”
Ồ, hóa ra là thằng ngu đó.
Nhưng ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lẽo, cô nhếch môi hừ lạnh:
"Cứu tôi?!”
Đôi mắt trong trẻo kia tỏa ra khí lạnh, giống như đâm thẳng vào đáy lòng.
Người phụ nữ nông thôn kia bị dọa lỡ mất một nhịp tim đập, bà ta chợt cảm giác giống như có một luồng khí lạnh bò lên sống lưng.
Nhưng sự tham lam của bà ta vẫn giúp bà ta giữ được giọng nói the thé:
"Làm sao? Đó là ơn cứu mạng đấy! Cô cũng không phải người vô lương tâm mà không thừa nhận chứ!”
"Ơn cứu mạng?"
Phong Tri Ý nhìn lướt qua quần chúng vây xem bị giọng nói the thé của bà ta thu hút tới, muốn dùng giá trị đạo đức để ép buộc cô à?
"Bệnh của tôi vốn là suy nhược thân thể, để một lát nữa là có thể tỉnh lại."
Nguyên thân đến nơi này khoảng một tháng, lại đi làm không tới năm ngày.
Hơn nữa, mỗi lần xuống đất không chỉ không làm được những công việc đồng áng, mà với thân thể đó cô ấy không thể làm được việc gì.
Vì vậy, đến giờ một công điểm cô ấy cũng không kiếm được.
Ở thời đại này, lao động sản xuất là một việc vô cùng trọng yếu.
Cuộc sống ở nông thôn hoàn toàn dựa vào công việc này để kiếm cơm và sinh tồn.
Cho nên có thể tưởng tượng được nguyên thân không được mọi người chào đón như thế này. Phong Tri Ý không thể không chăm chỉ một chút.
Nhưng sáng sớm cô đi theo một đám người còn chưa đi xuống ruộng, đã bị một người phụ nữ nông thôn mặt đen, răng hô ngăn lại:
“Thanh niên trí thức Trần, bệnh của cô đã khỏi chưa?”
Phong Tri Ý nhìn điệu bộ soi mói của cô ta, giọng nói cô ôn hòa hỏi thẳng vào vấn đề:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thím có việc gì sao?”
Người phụ nữ nông thôn có khuôn mặt sần sùi và đen sạm với lỗ chân lông to mắng Phong Tri Ý không ngừng:
"Nghe nói hôm qua cô khỏi bệnh đã mua thịt, dầu, gạo và mì để cảm ơn những thanh niên trí thức đã chăm sóc cho cô.”
“Nhưng con trai tôi đã cứu mạng cô thì cô không cần thể hiện điều gì sao?"
Chuyện đêm qua trong điểm thanh niên trí thức, mà sáng sớm hôm nay đã lan truyền đến mức mọi người đều biết rồi sao?
Phong Tri Ý hơi lui về phía sau tránh né mùi hôi miệng của đối phương.
Cô nhìn lướt qua các thanh niên trí thức đi cùng mình thì thấy Hạ Mai đang trốn trong đám đông với vẻ mặt chột dạ. Cô thản nhiên hỏi:
“Con của thím?”
“Cô quên rồi à?!”
Người phụ nữ nông thôn mạnh mẽ cao giọng nói:
"Hôm trước là một xô nước của con trai tôi cứu sống cô! Nếu không lúc đó cô đã toi mạng rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ồ, hóa ra là thằng ngu đó.
Nhưng ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lẽo, cô nhếch môi hừ lạnh:
"Cứu tôi?!”
Đôi mắt trong trẻo kia tỏa ra khí lạnh, giống như đâm thẳng vào đáy lòng.
Người phụ nữ nông thôn kia bị dọa lỡ mất một nhịp tim đập, bà ta chợt cảm giác giống như có một luồng khí lạnh bò lên sống lưng.
Nhưng sự tham lam của bà ta vẫn giúp bà ta giữ được giọng nói the thé:
"Làm sao? Đó là ơn cứu mạng đấy! Cô cũng không phải người vô lương tâm mà không thừa nhận chứ!”
"Ơn cứu mạng?"
Phong Tri Ý nhìn lướt qua quần chúng vây xem bị giọng nói the thé của bà ta thu hút tới, muốn dùng giá trị đạo đức để ép buộc cô à?
"Bệnh của tôi vốn là suy nhược thân thể, để một lát nữa là có thể tỉnh lại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro