Đòi Bồi Thường
2024-08-04 23:44:07
Đúng là như vậy, nguyên thân không có bệnh trí mạng gì, cô ấy chỉ là dầu hết đèn tắt, tuổi thọ ngắn mà thôi. Cuộc sống dần dần biến mất chứ không chết đột ngột.
Tên khờ kia mặc dù không có ác ý, nhưng anh ta lại là đao phủ cướp đi mạng sống của nguyên thân. Không áy náy thì thôi đi, ngược lại còn chạy tới đòi báo ơn?
Phong Tri Ý nhếch môi cười nhạt:
"Nhưng một thùng nước lạnh của con trai thím, làm nặng thêm bệnh tình của tôi, khiến tôi không thể không đi bệnh viện, tốn rất nhiều tiền để chữa.”
Nói xong, cô bước tiến lên nhẹ nhàng tiếp cận người phụ nữ nông thôn kia:
"Vốn dĩ tôi không có ý định so đo, nhưng thím nhất định phải đòi "công lao" cho con trai của thím. Vậy chúng ta sẽ cẩn thận tính toán, tôi vì một thùng nước lạnh của con trai thím đã tốn nhiều tiền oan uổng đây.”
Người phụ nữ nông thôn nghe thấy thế thì ngẩn người.
Lúc nhận ra ý của Phong Tri Ý là muốn bà ta bồi thường tiền thuốc men, tròng mắt ngay lập tức đảo loạn, bà ta ngồi thẳng xuống đất, vỗ đùi khóc lóc om sòm:
"Ông trời không có mắt mà! Tốt bụng cứu cô không cảm ơn thì thôi đi, còn nói trắng thành đen, tống tiền thuốc men, đây quả thực là lấy oán báo ân mà!”
Phong Tri Ý giật mình, đánh nhau với người ta thì cô làm được chứ vô lại như thế này thì phải làm thế nào?
Trong lúc Phong Tri Ý không biết xoay xở như thế nào thì một cô gái tóc tết bím chen vào trong đám đông:
“Thím Thiệu, thím nói lời này không đúng rồi! Bây giờ trời lạnh như vậy, chính thím còn mặc thêm áo, ai lại dội nước lạnh vào đầu để cứu người bao giờ? Đây không phải cứu người mà là mưu sát thì có?”
Vừa nghe hai chữ "mưu Sát" nghiêm trọng như vậy, người phụ nữ nông thôn, cũng chính là thím Thiệu giật mình ngừng màn khóc lóc không có nước mắt lại, bà ta trừng mắt nhìn cô gái kia:
"Ngươi nói bậy gì đó cái thứ hàng bồi tiền này! Con trai tôi rõ ràng là tốt bụng! Nó chỉ không biết nên tưởng rằng cô ta bị say nắng thôi.”
Cô gái đầu tết bím càng thêm khinh thường:
"Không hiểu thì phải cẩn thận nhốt ở nhà, đừng thả ra gây họa cho người khác. Lúc ấy nếu không phải tôi kịp thời cho thanh niên trí thức Trần uống một chén nước đường, nói không chừng cô ấy đã bị con trai thím hại chết rồi!”
Cho uống một bát nước đường? Phong Tri Ý nhớ tới lúc ý thức mơ hồ cô quả thật bị người ta cho uống chất lỏng không rõ, chẳng lẽ chính là cái này?
"Cái gì nhốt ở nhà?"
Thím Thiệu tức giận đến mức đứng lên:
"Con ranh chết tiệt này lại dám mắng con trai tao là chó, còn vu khống nó hại người?”
Tên khờ kia mặc dù không có ác ý, nhưng anh ta lại là đao phủ cướp đi mạng sống của nguyên thân. Không áy náy thì thôi đi, ngược lại còn chạy tới đòi báo ơn?
Phong Tri Ý nhếch môi cười nhạt:
"Nhưng một thùng nước lạnh của con trai thím, làm nặng thêm bệnh tình của tôi, khiến tôi không thể không đi bệnh viện, tốn rất nhiều tiền để chữa.”
Nói xong, cô bước tiến lên nhẹ nhàng tiếp cận người phụ nữ nông thôn kia:
"Vốn dĩ tôi không có ý định so đo, nhưng thím nhất định phải đòi "công lao" cho con trai của thím. Vậy chúng ta sẽ cẩn thận tính toán, tôi vì một thùng nước lạnh của con trai thím đã tốn nhiều tiền oan uổng đây.”
Người phụ nữ nông thôn nghe thấy thế thì ngẩn người.
Lúc nhận ra ý của Phong Tri Ý là muốn bà ta bồi thường tiền thuốc men, tròng mắt ngay lập tức đảo loạn, bà ta ngồi thẳng xuống đất, vỗ đùi khóc lóc om sòm:
"Ông trời không có mắt mà! Tốt bụng cứu cô không cảm ơn thì thôi đi, còn nói trắng thành đen, tống tiền thuốc men, đây quả thực là lấy oán báo ân mà!”
Phong Tri Ý giật mình, đánh nhau với người ta thì cô làm được chứ vô lại như thế này thì phải làm thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc Phong Tri Ý không biết xoay xở như thế nào thì một cô gái tóc tết bím chen vào trong đám đông:
“Thím Thiệu, thím nói lời này không đúng rồi! Bây giờ trời lạnh như vậy, chính thím còn mặc thêm áo, ai lại dội nước lạnh vào đầu để cứu người bao giờ? Đây không phải cứu người mà là mưu sát thì có?”
Vừa nghe hai chữ "mưu Sát" nghiêm trọng như vậy, người phụ nữ nông thôn, cũng chính là thím Thiệu giật mình ngừng màn khóc lóc không có nước mắt lại, bà ta trừng mắt nhìn cô gái kia:
"Ngươi nói bậy gì đó cái thứ hàng bồi tiền này! Con trai tôi rõ ràng là tốt bụng! Nó chỉ không biết nên tưởng rằng cô ta bị say nắng thôi.”
Cô gái đầu tết bím càng thêm khinh thường:
"Không hiểu thì phải cẩn thận nhốt ở nhà, đừng thả ra gây họa cho người khác. Lúc ấy nếu không phải tôi kịp thời cho thanh niên trí thức Trần uống một chén nước đường, nói không chừng cô ấy đã bị con trai thím hại chết rồi!”
Cho uống một bát nước đường? Phong Tri Ý nhớ tới lúc ý thức mơ hồ cô quả thật bị người ta cho uống chất lỏng không rõ, chẳng lẽ chính là cái này?
"Cái gì nhốt ở nhà?"
Thím Thiệu tức giận đến mức đứng lên:
"Con ranh chết tiệt này lại dám mắng con trai tao là chó, còn vu khống nó hại người?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro