Chương 38
Thị Kim
2024-08-18 06:44:12
Giang Lục Đinh cũng mệt không thở nổi, hai chân mềm nhũn cả ra. Thật muốn gọi 110 báo cảnh sát Hoắc Dịch Đình ngược đãi trẻ em, ngược đãi cả nhân viên nữa chứ.
Một lớn một bé thở hồng hộc chạy hết quãng đường, lông mi của Hoắc Đồng Đồng còn ướt đẫm mồ hôi.
Giang Lục Đinh vừa đau lòng vừa tức giận.
Mặc dù Đồng Đồng chỉ là học sinh của cô nhưng hai năm qua sớm chiều ở cạnh nhau, tình cảm của cô với thằng bé đã không còn đơn giản là tình cảm giữa cô và trò nữa rồi, từ sâu tận đáy lòng cô đã sớm coi thằng bé là cháu ruột mình mà yêu thương. Đồng Đồng không có mẹ, Hoắc Dịch Đình nên cho thằng bé nhiều sự quan tâm, yêu thương và dịu dàng hơn mới phải, nhưng ngược lại, anh lại nghiêm khắc đến cạn lời.
Vậy nhưng Giang Lục Đinh nhìn không vừa mắt thì cũng chẳng thể làm gì được. Hoắc Dịch Đình là ba ruột của Đồng Đồng, vì vậy cô không có tư cách để tranh cãi với anh. Nếu không, anh sẽ nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ, chặn cứng họng cô: “Việc của cô à.”
Bữa sáng, Hoắc Đồng Đồng ăn như hổ đói.
Vậy mà bác Lưu còn khen ngợi cách làm của Hoắc Dịch Đình, có thể chữa chứng biếng ăn cho Hoắc Đồng Đồng.
Giang Lục Đinh nhịn không được nói: “Bác Lưu, cháu không phản đối việc chạy bộ, nhưng mà sao có thể để thằng bé chạy xa như vậy được, đến cháu còn mệt gần chết nữa là thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy. Đây vốn không phải là rèn luyện sức khỏe, rõ ràng là đang trừng phạt mà. Anh ta thật quá đáng.”
Bác Lưu rõ ràng là một fan trung thành của Hoắc Dịch Đình, vì vậy bà đã ngay lập tức lên tiếng bênh vực anh: “Cậu Hoắc yêu con trai mình lắm đấy, cô không biết đâu, lúc Đồng Đồng mới sinh cậu ấy vui mừng biết bao. Cái xích đu trên sân thượng là cậu ấy làm riêng cho Đồng Đồng đấy.”
Giang Lục Đinh nhăn mũi, không tin.
Bác Lưu nói khẽ: “Nếu nói là nhẫn tâm, vậy thì mẹ thằng bé mới thật sự là người nhẫn tâm. Lúc ly hôn ấy, cậu Hoắc cho cô ta một khoản tiền lớn, cô ta cầm số tiền đó ra nước ngoài, hai năm nay không hề quan tâm hỏi han Đồng Đồng. Mặc dù cậu Hoắc nghiêm khắc nhưng thật sự rất yêu Đồng Đồng.”
Giang Lục Đinh tức giận khịt mũi nói: “Cho dù rất yêu Đồng Đồng thì anh ta cũng nên bày tỏ bằng cách thích hợp nhất. Tình yêu không phải là đồ cổ, càng chôn sâu càng quý giá.”
Bác Lý nháy mắt với cô.
“Yêu thì nên để cho người ta cảm nhận được, cảm thấy được sự ấm áp hạnh phúc, kiểu yêu này của anh ta thật sự là khiến người ta quá đau khổ mà.” Giang Lục Đinh còn chưa nói xong thì đã thấy Hoắc Dịch Đình mặt lạnh đi vào.
Bác Lưu bày ra dáng vẻ “Cô xem, tôi đã nhắc cô rồi mà”.
Giang Lục Đinh đỏ bừng mặt vì xấu hổ, sẵn sàng bị Hoắc Dịch Đình chế nhạo một trận. Không ngờ anh chỉ liếc cô một cái, lần đầu tiên không nói gì cả mà quay người rời đi.
Giang Lục Đinh ôm ngực thở phào: “Dọa người ta sợ hú hồn à.”
Bác Lưu cười nói: “Cậu Hoắc là một người rất tốt, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng ấy mà.”
Một lớn một bé thở hồng hộc chạy hết quãng đường, lông mi của Hoắc Đồng Đồng còn ướt đẫm mồ hôi.
Giang Lục Đinh vừa đau lòng vừa tức giận.
Mặc dù Đồng Đồng chỉ là học sinh của cô nhưng hai năm qua sớm chiều ở cạnh nhau, tình cảm của cô với thằng bé đã không còn đơn giản là tình cảm giữa cô và trò nữa rồi, từ sâu tận đáy lòng cô đã sớm coi thằng bé là cháu ruột mình mà yêu thương. Đồng Đồng không có mẹ, Hoắc Dịch Đình nên cho thằng bé nhiều sự quan tâm, yêu thương và dịu dàng hơn mới phải, nhưng ngược lại, anh lại nghiêm khắc đến cạn lời.
Vậy nhưng Giang Lục Đinh nhìn không vừa mắt thì cũng chẳng thể làm gì được. Hoắc Dịch Đình là ba ruột của Đồng Đồng, vì vậy cô không có tư cách để tranh cãi với anh. Nếu không, anh sẽ nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ, chặn cứng họng cô: “Việc của cô à.”
Bữa sáng, Hoắc Đồng Đồng ăn như hổ đói.
Vậy mà bác Lưu còn khen ngợi cách làm của Hoắc Dịch Đình, có thể chữa chứng biếng ăn cho Hoắc Đồng Đồng.
Giang Lục Đinh nhịn không được nói: “Bác Lưu, cháu không phản đối việc chạy bộ, nhưng mà sao có thể để thằng bé chạy xa như vậy được, đến cháu còn mệt gần chết nữa là thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy. Đây vốn không phải là rèn luyện sức khỏe, rõ ràng là đang trừng phạt mà. Anh ta thật quá đáng.”
Bác Lưu rõ ràng là một fan trung thành của Hoắc Dịch Đình, vì vậy bà đã ngay lập tức lên tiếng bênh vực anh: “Cậu Hoắc yêu con trai mình lắm đấy, cô không biết đâu, lúc Đồng Đồng mới sinh cậu ấy vui mừng biết bao. Cái xích đu trên sân thượng là cậu ấy làm riêng cho Đồng Đồng đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lục Đinh nhăn mũi, không tin.
Bác Lưu nói khẽ: “Nếu nói là nhẫn tâm, vậy thì mẹ thằng bé mới thật sự là người nhẫn tâm. Lúc ly hôn ấy, cậu Hoắc cho cô ta một khoản tiền lớn, cô ta cầm số tiền đó ra nước ngoài, hai năm nay không hề quan tâm hỏi han Đồng Đồng. Mặc dù cậu Hoắc nghiêm khắc nhưng thật sự rất yêu Đồng Đồng.”
Giang Lục Đinh tức giận khịt mũi nói: “Cho dù rất yêu Đồng Đồng thì anh ta cũng nên bày tỏ bằng cách thích hợp nhất. Tình yêu không phải là đồ cổ, càng chôn sâu càng quý giá.”
Bác Lý nháy mắt với cô.
“Yêu thì nên để cho người ta cảm nhận được, cảm thấy được sự ấm áp hạnh phúc, kiểu yêu này của anh ta thật sự là khiến người ta quá đau khổ mà.” Giang Lục Đinh còn chưa nói xong thì đã thấy Hoắc Dịch Đình mặt lạnh đi vào.
Bác Lưu bày ra dáng vẻ “Cô xem, tôi đã nhắc cô rồi mà”.
Giang Lục Đinh đỏ bừng mặt vì xấu hổ, sẵn sàng bị Hoắc Dịch Đình chế nhạo một trận. Không ngờ anh chỉ liếc cô một cái, lần đầu tiên không nói gì cả mà quay người rời đi.
Giang Lục Đinh ôm ngực thở phào: “Dọa người ta sợ hú hồn à.”
Bác Lưu cười nói: “Cậu Hoắc là một người rất tốt, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng ấy mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro