Chương 39
Thị Kim
2024-08-18 06:44:12
Giang Lục Đinh không dám gật bừa, nhưng cũng không cãi lý với bác Lưu nữa, dù sao bà cũng là fan trung thành của Hoắc Dịch Đình.
Cuối tuần, Giang Lục Đinh vô cùng hy vọng Hoắc Dịch Đình có thể ra ngoài xã giao, bởi như vậy thì cô với Hoắc Đồng Đồng mới có thể tự do thoải mái hơn chút. Nhưng anh lại đến bên sông câu cá. Bữa trưa, chính tai cô nghe được anh có nhận vài cuộc điện thoại, hình như là người ta mời anh ra ngoại ô đánh golf, nhưng đều bị anh từ chối hết rồi còn đâu.
Giang Lục Đinh vô cùng thất vọng, cắm đầu ăn hết bát canh. Vì anh thích câu cá nên tuần nào cô cũng được ăn món canh cá tươi ngon vô cùng, cũng coi như là thu hoạch lớn nhất của cô khi đến nhà họ Hoắc vào cuối tuần đi.
Ăn cơm xong, bác Lưu cho Đồng Đồng đi ngủ trưa, Giang Lục Đinh đang định viết tiểu thuyết thì điện thoại có số lạ gọi đến, sau khi nghe mới biết là Thẩm Trác.
Hôm qua cô không nói số điện thoại của mình cho anh ấy, chắc chắn là do Cố Miểu nói rồi, bà mối này thật là nhiệt tình quá mà.
“Xin chào, anh Thẩm.”
“Thời tiết hôm nay rất đẹp, không biết cô có hứng thú đi leo núi cùng tôi không.”
Trong điện thoại, giọng của Thẩm Trác rất trong trẻo thanh mát, khiến người ta có cảm giác như được tắm gió xuân vậy đó. Nhưng tiếc là Giang Lục Đinh không có ý định tiếp tục với anh ấy, vì thế nên cũng từ chối một cách uyển chuyển, nói rằng mình không có thời gian.
“Tôi nghe Cố Miểu nói, cuối tuần cô vẫn phải trông Đồng Đồng. Khi nãy tôi đã gọi điện cho anh Hoắc thay cô xin nghỉ hai tiếng đồng hồ rồi, bây giờ tôi đang đứng bên đường đối diện nhà họ Hoắc đây.”
Giang Lục Đinh vừa nghe anh ấy nói đã tự mình xin nghỉ với Hoắc Dịch Đình thì tim nảy lên một cái.
Lại nghe thấy anh ấy nói mình đã đứng ở cổng nhà thì liền sững cả người. Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ đành đồng ý đi cùng thôi.
Lúc xuống lầu, cô nghĩ trong lòng, lúc nhận điện thoại của Thẩm Trác, chắc là mặt Hoắc Dịch Đình đen tới mức có thể mài ra mực viết câu đối Tết luôn ấy chứ.
Thẩm Trác cũng thật là kỳ lạ, hôm qua cô cũng coi như đã uyển chuyển từ chối anh rồi, không ngờ hôm nay anh lại tiền trảm hậu tấu để gọi cô ra như vậy.
Cô cũng chẳng phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì mà có thể khiến anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên được, lẽ nào là bị ép cưới đến mức bụng đói ăn quàng hay sao?
Giang Lục Đinh bước ra khỏi nhà họ Hoắc liền nhìn thấy chiếc xe thể thao ở ven đường, Thẩm Trác thì đang đứng cạnh đó.
Anh dựa người vào thân xe, đeo một chiếc kính râm đen, thấy cô đi ra thì vẫy tay chào.
Giang Lục Đinh thấy đôi kính đen cùng chuỗi vòng phật châu trên cổ tay anh thì hơi giật mình. Cô đột nhiên nhớ đến người từng cứu cô ở Ngộ Giác Tự trên núi Mi Sơn.
Thẩm Trác nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ.
Cô mặc một chiếc áo T-shirt rộng rãi, chân đi đôi giày thể thao vải, tóc buộc đuôi ngựa năng động.
Trang điểm đẹp thì không nói làm gì, vậy mà cô lại mặc chiếc áo T-shirt hot nhất trên Taobao năm nay, bảo mẫu nhà họ Thẩm cũng có một chiếc.
Cuối tuần, Giang Lục Đinh vô cùng hy vọng Hoắc Dịch Đình có thể ra ngoài xã giao, bởi như vậy thì cô với Hoắc Đồng Đồng mới có thể tự do thoải mái hơn chút. Nhưng anh lại đến bên sông câu cá. Bữa trưa, chính tai cô nghe được anh có nhận vài cuộc điện thoại, hình như là người ta mời anh ra ngoại ô đánh golf, nhưng đều bị anh từ chối hết rồi còn đâu.
Giang Lục Đinh vô cùng thất vọng, cắm đầu ăn hết bát canh. Vì anh thích câu cá nên tuần nào cô cũng được ăn món canh cá tươi ngon vô cùng, cũng coi như là thu hoạch lớn nhất của cô khi đến nhà họ Hoắc vào cuối tuần đi.
Ăn cơm xong, bác Lưu cho Đồng Đồng đi ngủ trưa, Giang Lục Đinh đang định viết tiểu thuyết thì điện thoại có số lạ gọi đến, sau khi nghe mới biết là Thẩm Trác.
Hôm qua cô không nói số điện thoại của mình cho anh ấy, chắc chắn là do Cố Miểu nói rồi, bà mối này thật là nhiệt tình quá mà.
“Xin chào, anh Thẩm.”
“Thời tiết hôm nay rất đẹp, không biết cô có hứng thú đi leo núi cùng tôi không.”
Trong điện thoại, giọng của Thẩm Trác rất trong trẻo thanh mát, khiến người ta có cảm giác như được tắm gió xuân vậy đó. Nhưng tiếc là Giang Lục Đinh không có ý định tiếp tục với anh ấy, vì thế nên cũng từ chối một cách uyển chuyển, nói rằng mình không có thời gian.
“Tôi nghe Cố Miểu nói, cuối tuần cô vẫn phải trông Đồng Đồng. Khi nãy tôi đã gọi điện cho anh Hoắc thay cô xin nghỉ hai tiếng đồng hồ rồi, bây giờ tôi đang đứng bên đường đối diện nhà họ Hoắc đây.”
Giang Lục Đinh vừa nghe anh ấy nói đã tự mình xin nghỉ với Hoắc Dịch Đình thì tim nảy lên một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nghe thấy anh ấy nói mình đã đứng ở cổng nhà thì liền sững cả người. Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ đành đồng ý đi cùng thôi.
Lúc xuống lầu, cô nghĩ trong lòng, lúc nhận điện thoại của Thẩm Trác, chắc là mặt Hoắc Dịch Đình đen tới mức có thể mài ra mực viết câu đối Tết luôn ấy chứ.
Thẩm Trác cũng thật là kỳ lạ, hôm qua cô cũng coi như đã uyển chuyển từ chối anh rồi, không ngờ hôm nay anh lại tiền trảm hậu tấu để gọi cô ra như vậy.
Cô cũng chẳng phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì mà có thể khiến anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên được, lẽ nào là bị ép cưới đến mức bụng đói ăn quàng hay sao?
Giang Lục Đinh bước ra khỏi nhà họ Hoắc liền nhìn thấy chiếc xe thể thao ở ven đường, Thẩm Trác thì đang đứng cạnh đó.
Anh dựa người vào thân xe, đeo một chiếc kính râm đen, thấy cô đi ra thì vẫy tay chào.
Giang Lục Đinh thấy đôi kính đen cùng chuỗi vòng phật châu trên cổ tay anh thì hơi giật mình. Cô đột nhiên nhớ đến người từng cứu cô ở Ngộ Giác Tự trên núi Mi Sơn.
Thẩm Trác nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ.
Cô mặc một chiếc áo T-shirt rộng rãi, chân đi đôi giày thể thao vải, tóc buộc đuôi ngựa năng động.
Trang điểm đẹp thì không nói làm gì, vậy mà cô lại mặc chiếc áo T-shirt hot nhất trên Taobao năm nay, bảo mẫu nhà họ Thẩm cũng có một chiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro