Chương 46
Thị Kim
2024-08-18 06:44:12
Sáng thứ hai, Hoắc Dịch Đình vẫn bảo Giang Lục Đinh đưa Đồng Đồng đi chạy bộ như cũ, nhưng không biết có phải vì nghe được Giang Lục Đinh càu nhàu hay không mà hôm nay anh lại rất tốt bụng, chỉ bảo Đồng Đồng chạy qua hai cây cầu là được.
Giang Lục Đinh vốn rất vui vẻ nhưng lúc chạy đến cây cầu thứ nhất thì phát hiện Hoắc Dịch Đình đã chạy xong rồi, lúc này anh đang chậm rãi đi bộ trên cầu khoanh tay nhìn cô và Đồng Đồng.
Cái kiểu thú vui ác quỷ gì đây chứ, rảnh rỗi không có việc gì làm thì hết nhìn cô nhảy dây rồi lại nhìn cô chạy bộ à, cô không muốn cái cảnh tượng thở hổn hển như sắp chết của mình bị người ta vây xem đâu nhé?
Giang Lục Đinh hầm hừ chạy qua người anh, sau đó ném lại một cái trợn mắt.
Chạy bộ xong, Hoắc Đồng Đồng ăn sáng vô cùng ngon miệng, tối qua Giang Lục Đinh viết tiểu thuyết đến tận 12 giờ, lúc này đã đói đến mức bụng sôi sùng sục rồi nên quả thực đối với bữa sáng thịnh soạn này thì không cách nào cưỡng lại được.
Lần đầu tiên Hoắc Dịch Đình khen ngợi Đồng Đồng một câu, ngừng một lúc lại nói tiếp: “Cô giáo Giang cũng tiến bộ rồi.”
Giang Lục Đinh suýt chút sặc hớp cháo trong miệng, khuôn mặt ửng đỏ.
Ăn sáng xong Trương Trì đưa cô và Đồng Đồng đến trường.
Cứ mỗi khi đến thời khắc ngồi lên xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy nhà họ Hoắc xa dần phía sau lưng thì đều khiến Giang Lục Đinh cảm thấy thoải mái vui vẻ vô cùng. May quá, có năm ngày không phải nhìn thấy mặt Hoắc Dịch Đình.
Thứ năm là ngày kỷ niệm 10 năm thành lập trường, các thầy cô giáo biết ca hát nhảy múa đều phải lập nhóm tập luyện tiết mục biểu diễn, mà Giang Lục Đinh lại không giỏi cái này, vì thế nên không tham gia. Sau khi tan làm về kí túc xá, vừa mở cửa ra đã có một “nhúm” lông đen xì chạy tới ôm lấy chân cô, nhảy nhót tung tăng.
Chú Teddy màu đen này tên là “Tiểu Môi Cầu”, là chú chó nhỏ mà Ngụy Tĩnh - đồng nghiệp phòng bên cạnh cô nuôi, cơ bản cũng coi như là thú cưng mà mọi người cùng nuôi. Mấy ngày này Ngụy Tĩnh bị bệnh phải nhập viện, vì thế nên nhờ Giang Lục Đinh chăm chóc Tiểu Môi Cầu mấy ngày.
Phúc lợi của nhân viên ở Thự Tinh rất tốt, tòa nhà ký túc xá nằm ở góc Đông Nam trường học, là một tòa nhà nhỏ riêng biệt có trang thiết bị thể dục và một khu vườn nhỏ.
Giang Lục Đinh dắt Tiểu Môi Cầu đi dạo trong vườn, nhìn nó không ngừng nghịch ngợm thì bất giác nhớ tới chú chó con 502 mà cô từng tặng cho Phó Minh Tông.
Có lẽ Phó Minh Tông đã sớm tặng nó cho người khác rồi. Mong ước gắn bó trọn đời với nhau cuối cùng cũng chẳng thành. Cũng may, thế giới hiện thực khiến người ta bất lực, nhưng dưới ngòi bút vẫn có thể gắng hết sức viết nên câu chuyện một đời một kiếp.
Giang Lục Đinh đang định dắt Tiểu Môi Cầu về kí túc xá viết tiểu thuyết thì chuông điện thoại reo lên, Thẩm Trác lại gọi tới rồi.
“Xin chào anh Thẩm.”
Trong điện thoại Thẩm Trác im lặng hồi lâu. Giang Lục Đinh còn tưởng rằng anh vô tình bấm nhầm số, hoặc là do tín hiệu không tốt, vì thế lại nhỏ giọng alo một tiếng.
Giang Lục Đinh vốn rất vui vẻ nhưng lúc chạy đến cây cầu thứ nhất thì phát hiện Hoắc Dịch Đình đã chạy xong rồi, lúc này anh đang chậm rãi đi bộ trên cầu khoanh tay nhìn cô và Đồng Đồng.
Cái kiểu thú vui ác quỷ gì đây chứ, rảnh rỗi không có việc gì làm thì hết nhìn cô nhảy dây rồi lại nhìn cô chạy bộ à, cô không muốn cái cảnh tượng thở hổn hển như sắp chết của mình bị người ta vây xem đâu nhé?
Giang Lục Đinh hầm hừ chạy qua người anh, sau đó ném lại một cái trợn mắt.
Chạy bộ xong, Hoắc Đồng Đồng ăn sáng vô cùng ngon miệng, tối qua Giang Lục Đinh viết tiểu thuyết đến tận 12 giờ, lúc này đã đói đến mức bụng sôi sùng sục rồi nên quả thực đối với bữa sáng thịnh soạn này thì không cách nào cưỡng lại được.
Lần đầu tiên Hoắc Dịch Đình khen ngợi Đồng Đồng một câu, ngừng một lúc lại nói tiếp: “Cô giáo Giang cũng tiến bộ rồi.”
Giang Lục Đinh suýt chút sặc hớp cháo trong miệng, khuôn mặt ửng đỏ.
Ăn sáng xong Trương Trì đưa cô và Đồng Đồng đến trường.
Cứ mỗi khi đến thời khắc ngồi lên xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy nhà họ Hoắc xa dần phía sau lưng thì đều khiến Giang Lục Đinh cảm thấy thoải mái vui vẻ vô cùng. May quá, có năm ngày không phải nhìn thấy mặt Hoắc Dịch Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ năm là ngày kỷ niệm 10 năm thành lập trường, các thầy cô giáo biết ca hát nhảy múa đều phải lập nhóm tập luyện tiết mục biểu diễn, mà Giang Lục Đinh lại không giỏi cái này, vì thế nên không tham gia. Sau khi tan làm về kí túc xá, vừa mở cửa ra đã có một “nhúm” lông đen xì chạy tới ôm lấy chân cô, nhảy nhót tung tăng.
Chú Teddy màu đen này tên là “Tiểu Môi Cầu”, là chú chó nhỏ mà Ngụy Tĩnh - đồng nghiệp phòng bên cạnh cô nuôi, cơ bản cũng coi như là thú cưng mà mọi người cùng nuôi. Mấy ngày này Ngụy Tĩnh bị bệnh phải nhập viện, vì thế nên nhờ Giang Lục Đinh chăm chóc Tiểu Môi Cầu mấy ngày.
Phúc lợi của nhân viên ở Thự Tinh rất tốt, tòa nhà ký túc xá nằm ở góc Đông Nam trường học, là một tòa nhà nhỏ riêng biệt có trang thiết bị thể dục và một khu vườn nhỏ.
Giang Lục Đinh dắt Tiểu Môi Cầu đi dạo trong vườn, nhìn nó không ngừng nghịch ngợm thì bất giác nhớ tới chú chó con 502 mà cô từng tặng cho Phó Minh Tông.
Có lẽ Phó Minh Tông đã sớm tặng nó cho người khác rồi. Mong ước gắn bó trọn đời với nhau cuối cùng cũng chẳng thành. Cũng may, thế giới hiện thực khiến người ta bất lực, nhưng dưới ngòi bút vẫn có thể gắng hết sức viết nên câu chuyện một đời một kiếp.
Giang Lục Đinh đang định dắt Tiểu Môi Cầu về kí túc xá viết tiểu thuyết thì chuông điện thoại reo lên, Thẩm Trác lại gọi tới rồi.
“Xin chào anh Thẩm.”
Trong điện thoại Thẩm Trác im lặng hồi lâu. Giang Lục Đinh còn tưởng rằng anh vô tình bấm nhầm số, hoặc là do tín hiệu không tốt, vì thế lại nhỏ giọng alo một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro