Chương 47
Thị Kim
2024-08-18 06:44:12
Trong điện thoại Thẩm Trác khách sáo gọi cô một tiếng “Cô Giang”.
Giang Lục Đinh vội cười nói: “Cứ gọi tôi là Giang Lục Đinh là được.”
Thẩm Trác hỏi lại: “Vậy sao cô không gọi tôi là Thẩm Trác?”
Giang Lục Đinh mỉm cười: “Anh có gì phân phó?”
Thẩm Trác thở dài, yếu ớt nói: “Tôi đợi hai ngày rồi cũng không đợi được cô mời tôi ăn cơm.” Giọng nói ai oán thất vọng của anh cũng giống oán phụ lắm.
Giang Lục Đinh vội vã giải thích: “Tôi sớm đã muốn mời anh ăn bữa cơm để bày tỏ lòng cảm kích rồi, chỉ là mấy nhà hàng sang trọng đó phải đặt trước, mà lịch hẹn đều đã kín đến cuối tuần mất rồi.”
“Tôi có một người bạn mở nhà hàng nên muốn tôi đến cổ cũ, hay là cô mời tôi đến đó đi.”
Giang Lục Đinh đồng ý ngay lập tức: “Là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Trác hẹn sáu giờ tối sẽ đến trước cổng trường đón cô.
Giang Lục Đinh dắt Tiểu Môi Cầu trở về ký túc xá, sau đó thay quần áo, chuẩn bị sẵn thẻ ngân hàng rồi đi ra cổng trường.
Không ngờ Thẩm Trác lại tới sớm thế, còn sớm hơn cả cô.
Anh ấy trời sinh đã cao lớn đẹp trai, khí chất bất phàm, phía sau còn có một chiếc xe thể thao màu đỏ làm nền nữa, cả người vô cùng sáng chói thu hút ánh nhìn của bao người qua đường.
Vẻ ngoài của Hoắc Dịch Đình là kiểu đứng trên vạn người, nhưng anh lại giống hệt như băng trên đỉnh núi, gió dưới vực sâu, mà so với anh thì Thẩm Trác lại đẹp trai theo kiểu ấm áp dịu dàng, là làn nước mùa xuân, là ánh nắng tháng ba ấm áp.
Giang Lục Đinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tốn kém một phen. Nào ngờ Thẩm Trác lại đưa cô đến một nhà hàng tư nhân tương đối lịch sự, tao nhã, mà bà chủ lại là bạn của anh vì thế nhất định không lấy tiền. Trên danh nghĩa, Thẩm Trác để Giang Lục Đinh mời cơm, nhưng thực chất vẫn là Thẩm Trác mời cô.
Giang Lục Đinh chưa tiêu được xu nào, trong lòng càng cảm thấy rất bối rối, vì thế hỏi anh bình thường thích hoạt động giải trí nào, nhất quyết muốn tiêu tiền mời anh.
Thẩm Trác cười nói: “Cũng có một chỗ tôi khá là thích, chỉ sợ cô không thích thôi.”
“Chỗ nào thế?”
Thẩm Trác thừa nước đục thả câu, mỉm cười không đáp.
Giang Lục Đinh còn tưởng rằng đó là nơi phong hoa tuyết nguyệt nào cơ, vì thế trong lòng cũng hơi sợ, nhưng dù sao cũng là mình mời khách nên chỉ đành căng da đầu liều mạng bồi quân tử mà thôi.
Không ngờ Thẩm Trác lại đưa cô đến một quán trà tên Kính Hoa Duyên.
Giang Lục Đinh thầm cười nhạo mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Bên trong đường lối quanh co, yên tĩnh vắng lặng. Tòa lầu nhỏ hai tầng với phong cách kiến trúc kiểu xưa có khoảng mười mấy phòng bao, bên trong đều trang trí theo phong cách cổ điển và trang nhã, bộ ghế và bàn trà làm bằng gỗ muồng. Mà phía đối diện tòa lầu còn có một tòa lầu diễn hí khúc, trên đài đang diễn vở Mẫu đơn đình.
Trong lòng Giang Lục Đinh cảm khái, người có tiền thật biết hưởng thụ. Không ngờ trong thành phố ồn ào tấp nập lại có một nơi như này.
Giang Lục Đinh vội cười nói: “Cứ gọi tôi là Giang Lục Đinh là được.”
Thẩm Trác hỏi lại: “Vậy sao cô không gọi tôi là Thẩm Trác?”
Giang Lục Đinh mỉm cười: “Anh có gì phân phó?”
Thẩm Trác thở dài, yếu ớt nói: “Tôi đợi hai ngày rồi cũng không đợi được cô mời tôi ăn cơm.” Giọng nói ai oán thất vọng của anh cũng giống oán phụ lắm.
Giang Lục Đinh vội vã giải thích: “Tôi sớm đã muốn mời anh ăn bữa cơm để bày tỏ lòng cảm kích rồi, chỉ là mấy nhà hàng sang trọng đó phải đặt trước, mà lịch hẹn đều đã kín đến cuối tuần mất rồi.”
“Tôi có một người bạn mở nhà hàng nên muốn tôi đến cổ cũ, hay là cô mời tôi đến đó đi.”
Giang Lục Đinh đồng ý ngay lập tức: “Là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Trác hẹn sáu giờ tối sẽ đến trước cổng trường đón cô.
Giang Lục Đinh dắt Tiểu Môi Cầu trở về ký túc xá, sau đó thay quần áo, chuẩn bị sẵn thẻ ngân hàng rồi đi ra cổng trường.
Không ngờ Thẩm Trác lại tới sớm thế, còn sớm hơn cả cô.
Anh ấy trời sinh đã cao lớn đẹp trai, khí chất bất phàm, phía sau còn có một chiếc xe thể thao màu đỏ làm nền nữa, cả người vô cùng sáng chói thu hút ánh nhìn của bao người qua đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ ngoài của Hoắc Dịch Đình là kiểu đứng trên vạn người, nhưng anh lại giống hệt như băng trên đỉnh núi, gió dưới vực sâu, mà so với anh thì Thẩm Trác lại đẹp trai theo kiểu ấm áp dịu dàng, là làn nước mùa xuân, là ánh nắng tháng ba ấm áp.
Giang Lục Đinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tốn kém một phen. Nào ngờ Thẩm Trác lại đưa cô đến một nhà hàng tư nhân tương đối lịch sự, tao nhã, mà bà chủ lại là bạn của anh vì thế nhất định không lấy tiền. Trên danh nghĩa, Thẩm Trác để Giang Lục Đinh mời cơm, nhưng thực chất vẫn là Thẩm Trác mời cô.
Giang Lục Đinh chưa tiêu được xu nào, trong lòng càng cảm thấy rất bối rối, vì thế hỏi anh bình thường thích hoạt động giải trí nào, nhất quyết muốn tiêu tiền mời anh.
Thẩm Trác cười nói: “Cũng có một chỗ tôi khá là thích, chỉ sợ cô không thích thôi.”
“Chỗ nào thế?”
Thẩm Trác thừa nước đục thả câu, mỉm cười không đáp.
Giang Lục Đinh còn tưởng rằng đó là nơi phong hoa tuyết nguyệt nào cơ, vì thế trong lòng cũng hơi sợ, nhưng dù sao cũng là mình mời khách nên chỉ đành căng da đầu liều mạng bồi quân tử mà thôi.
Không ngờ Thẩm Trác lại đưa cô đến một quán trà tên Kính Hoa Duyên.
Giang Lục Đinh thầm cười nhạo mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Bên trong đường lối quanh co, yên tĩnh vắng lặng. Tòa lầu nhỏ hai tầng với phong cách kiến trúc kiểu xưa có khoảng mười mấy phòng bao, bên trong đều trang trí theo phong cách cổ điển và trang nhã, bộ ghế và bàn trà làm bằng gỗ muồng. Mà phía đối diện tòa lầu còn có một tòa lầu diễn hí khúc, trên đài đang diễn vở Mẫu đơn đình.
Trong lòng Giang Lục Đinh cảm khái, người có tiền thật biết hưởng thụ. Không ngờ trong thành phố ồn ào tấp nập lại có một nơi như này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro