Bị Hãm Hiếp Trư...
2024-11-01 00:06:27
Winley cúi đầu kêu một tiếng, muốn che phần ngực trần trụi của mình.
Nhưng bàn tay nàng vẫn đang bị trói ra sau thắt lưng.
“Đừng… Đừng làm như vậy...”
Giọng nàng không ngừng run rẩy.
Chỉ có hai người trong phòng thẩm vấn, vị hôn phu bị nhốt trên ghế, Laninchet, cùng với Stlere đang bạo lực.
Nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của Stlere, chỉ có thể cảm thấy rằng hắn đã dùng dao cắt váy của mình thành những mảnh vải rách.
Mà vị hôn phu đang ngồi thẳng lưng phía sau cửa sổ kính, vẫn luôn nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm.
“Lanche, Lanche!” Winley toàn thân run rẩy, “Cứu...”
Chỉ mới phát ra một âm tiết, sau đó không thể thốt ra được những từ hoàn chỉnh nữa.
Bởi vì Stlere phía sau nàng, tách hai chân nàng ra, bày nàng thành một tư thế quỳ bò.
Lưỡi kiếm sắc bén lạnh như băng dọc theo khe hở của quần lót chui vào, nhẹ nhàng nhấc lên, mấy mảnh vải đáng thương đã không còn sót lại chút gì.
Những ngọn đèn sợi đốt nhấp nháy trên đầu chiếu sáng cảnh tượng giữa hai chân của Winley.
Cánh hoa môi phấn nộn đầy đặn hơi bị kéo ra, phần thịt hơi đậm bên trong co rụt lại, giống như là bị kinh hãi tột độ.
“A, thật đáng yêu.”
Stlere không chút để ý khen ngợi, chuôi kiếm lướt qua hậu huyệt khẩn trương của nàng, tách ra đôi môi phấn đang run rẩy, hung hăng cắm vào miệng huyệt.
Cơn đau đớn như xé rách từ giữa hai chân truyền đến.
Winley không thở nổi, hàm răng nghiến chặt lạt: “Lanche...”
Nàng không biết tại sao mình lại gọi tên của vị hôn phu mình.
Tiếng gọi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Vì chính người đàn ông bên trong đã từ bỏ nàng.
Còn đang xem nàng bị khinh nhờn sỉ nhục.
“Chậc.”
Stlere mắng một câu thô tục, “Vậy mà vẫn còn là xử nữ.”
Hắn rút chuôi kiếm chỉ cắm một nửa ra, cởi thắt lưng, gậy thịt to dài nhảy lên đập vào đùi Winley.
Ngay tại lúc này, Laninchet đang ngồi trên ghế sắt mím chặt khóe môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cảnh tượng tàn ác ngoài cửa sổ kính.
Vị hôn thê của hắn có dung mạo thuần khiết xinh đẹp như đóa tường vi trắng, mái tóc xoăn dài màu bạch kim lúc nào cũng được búi thành một kiểu tóc tỉ mỉ, mặc váy lụa màu xanh da trời.
Nhưng bàn tay nàng vẫn đang bị trói ra sau thắt lưng.
“Đừng… Đừng làm như vậy...”
Giọng nàng không ngừng run rẩy.
Chỉ có hai người trong phòng thẩm vấn, vị hôn phu bị nhốt trên ghế, Laninchet, cùng với Stlere đang bạo lực.
Nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của Stlere, chỉ có thể cảm thấy rằng hắn đã dùng dao cắt váy của mình thành những mảnh vải rách.
Mà vị hôn phu đang ngồi thẳng lưng phía sau cửa sổ kính, vẫn luôn nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm.
“Lanche, Lanche!” Winley toàn thân run rẩy, “Cứu...”
Chỉ mới phát ra một âm tiết, sau đó không thể thốt ra được những từ hoàn chỉnh nữa.
Bởi vì Stlere phía sau nàng, tách hai chân nàng ra, bày nàng thành một tư thế quỳ bò.
Lưỡi kiếm sắc bén lạnh như băng dọc theo khe hở của quần lót chui vào, nhẹ nhàng nhấc lên, mấy mảnh vải đáng thương đã không còn sót lại chút gì.
Những ngọn đèn sợi đốt nhấp nháy trên đầu chiếu sáng cảnh tượng giữa hai chân của Winley.
Cánh hoa môi phấn nộn đầy đặn hơi bị kéo ra, phần thịt hơi đậm bên trong co rụt lại, giống như là bị kinh hãi tột độ.
“A, thật đáng yêu.”
Stlere không chút để ý khen ngợi, chuôi kiếm lướt qua hậu huyệt khẩn trương của nàng, tách ra đôi môi phấn đang run rẩy, hung hăng cắm vào miệng huyệt.
Cơn đau đớn như xé rách từ giữa hai chân truyền đến.
Winley không thở nổi, hàm răng nghiến chặt lạt: “Lanche...”
Nàng không biết tại sao mình lại gọi tên của vị hôn phu mình.
Tiếng gọi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Vì chính người đàn ông bên trong đã từ bỏ nàng.
Còn đang xem nàng bị khinh nhờn sỉ nhục.
“Chậc.”
Stlere mắng một câu thô tục, “Vậy mà vẫn còn là xử nữ.”
Hắn rút chuôi kiếm chỉ cắm một nửa ra, cởi thắt lưng, gậy thịt to dài nhảy lên đập vào đùi Winley.
Ngay tại lúc này, Laninchet đang ngồi trên ghế sắt mím chặt khóe môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cảnh tượng tàn ác ngoài cửa sổ kính.
Vị hôn thê của hắn có dung mạo thuần khiết xinh đẹp như đóa tường vi trắng, mái tóc xoăn dài màu bạch kim lúc nào cũng được búi thành một kiểu tóc tỉ mỉ, mặc váy lụa màu xanh da trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro