Bị Hãm Hiếp Trư...
2024-11-01 00:06:27
Laninchet ngồi trên ghế sắt, nghe vậy chỉ nâng đôi mắt lên.
Hoàng tử đầu tiên của Seagate là một người lạnh lùng và kiêu ngạo.
Mặc dù trở thành tù nhân, sống lưng vẫn thẳng tắp, mặt không chút thay đổi.
Chỉ có vết bầm tím ở khóe miệng, mới cho thấy sự tàn bạo mà trước đó hắn đã phải chịu đựng.
“Ngươi muốn gì?” Hắn hỏi.
Người đàn ông phía sau Winley cười cười, dùng sức xoay cằm nàng lên, đưa một ngón tay vào giữa môi răng nàng rồi khuấy động.
Động tác này vô cùng thô bạo, gần như làm tổn thương khóe miệng Winley.
Nàng muốn né tránh, nhưng đối phương càng lúc càng thêm lực, trực tiếp túm lấy đầu lưỡi không an phận, bắt đầu bắt chước đẩy đẩy.
“Ưm… Buông ra...”
Miệng lưỡi Winley không rõ nói, hai má trắng ngọc hiện ra huyết sắc xấu hổ.
Nước bọt tràn ra không kiểm soát được, theo cằm rơi xuống khuôn ngực phập phồng bất định.
“Ta muốn lãnh địa phong sương sơn mạch, cùng với Ontario.” Người đàn ông đang lăng nhục nàng thờ ơ nói, “Cũng không có bao nhiêu đâu, điện hạ đưa cho ta, tất nhiên ta thả các người bình an về nước thôi.”
Toàn bộ cơ thể Winley căng thẳng.
Đương nhiên nàng biết, những khu vực này là cửa khẩu hiểm yếu của biên giới, nếu nhường, quốc gia láng giềng Seragon có thể xông thẳng vào, nuốt chửng một lượng lớn đất đai và con dân của Seagate.
Thế nhưng, nếu Laninchet từ chồi đồng ý, nàng sẽ bị đẩy đến tình cảnh thê thảm nhất.
Bị lăng nhục, bị ngược đãi, bị ăn đến xương cốt cũng không còn——
Sau đó, nàng nghe thấy những lời bình tĩnh và thờ ơ của Laninchet.
“Không thể nào. Ngươi sẽ không nhận được gì từ ta đâu, Stlere.”
Hô hấp của Winley ngừng lại.
Nàng cảm thấy nhiệt độ ở tay chân không ngừng giảm xuống, vùng bụng đang chịu áp lực nặng nề co rút đau đớn.
Một tiếng cười tùy ý vang lên trong phòng thẩm vấn.
Người đàn ông tên là Stlere rút ngón tay ra, không còn trêu chọc đầu lưỡi của Winley nữa, mà dùng sức xé toạc vạt áo nàng.
Mảnh vải bao lấy bộ ngực, mỏng đến không chịu nổi một đòn.
Sau khi bị xé nát, thịt vú nhỏ nhắn mềm mại bại lộ trong không khí lạnh lẽo, đầu vú đỏ non co rúm lại, run rẩy, nhìn trông thật đáng thương.
Hoàng tử đầu tiên của Seagate là một người lạnh lùng và kiêu ngạo.
Mặc dù trở thành tù nhân, sống lưng vẫn thẳng tắp, mặt không chút thay đổi.
Chỉ có vết bầm tím ở khóe miệng, mới cho thấy sự tàn bạo mà trước đó hắn đã phải chịu đựng.
“Ngươi muốn gì?” Hắn hỏi.
Người đàn ông phía sau Winley cười cười, dùng sức xoay cằm nàng lên, đưa một ngón tay vào giữa môi răng nàng rồi khuấy động.
Động tác này vô cùng thô bạo, gần như làm tổn thương khóe miệng Winley.
Nàng muốn né tránh, nhưng đối phương càng lúc càng thêm lực, trực tiếp túm lấy đầu lưỡi không an phận, bắt đầu bắt chước đẩy đẩy.
“Ưm… Buông ra...”
Miệng lưỡi Winley không rõ nói, hai má trắng ngọc hiện ra huyết sắc xấu hổ.
Nước bọt tràn ra không kiểm soát được, theo cằm rơi xuống khuôn ngực phập phồng bất định.
“Ta muốn lãnh địa phong sương sơn mạch, cùng với Ontario.” Người đàn ông đang lăng nhục nàng thờ ơ nói, “Cũng không có bao nhiêu đâu, điện hạ đưa cho ta, tất nhiên ta thả các người bình an về nước thôi.”
Toàn bộ cơ thể Winley căng thẳng.
Đương nhiên nàng biết, những khu vực này là cửa khẩu hiểm yếu của biên giới, nếu nhường, quốc gia láng giềng Seragon có thể xông thẳng vào, nuốt chửng một lượng lớn đất đai và con dân của Seagate.
Thế nhưng, nếu Laninchet từ chồi đồng ý, nàng sẽ bị đẩy đến tình cảnh thê thảm nhất.
Bị lăng nhục, bị ngược đãi, bị ăn đến xương cốt cũng không còn——
Sau đó, nàng nghe thấy những lời bình tĩnh và thờ ơ của Laninchet.
“Không thể nào. Ngươi sẽ không nhận được gì từ ta đâu, Stlere.”
Hô hấp của Winley ngừng lại.
Nàng cảm thấy nhiệt độ ở tay chân không ngừng giảm xuống, vùng bụng đang chịu áp lực nặng nề co rút đau đớn.
Một tiếng cười tùy ý vang lên trong phòng thẩm vấn.
Người đàn ông tên là Stlere rút ngón tay ra, không còn trêu chọc đầu lưỡi của Winley nữa, mà dùng sức xé toạc vạt áo nàng.
Mảnh vải bao lấy bộ ngực, mỏng đến không chịu nổi một đòn.
Sau khi bị xé nát, thịt vú nhỏ nhắn mềm mại bại lộ trong không khí lạnh lẽo, đầu vú đỏ non co rúm lại, run rẩy, nhìn trông thật đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro