Mạn Nhu
Đồng Đinh
2024-09-23 15:46:47
Hạ Khang Dụ vừa bước ra khỏi thang máy xuống tầng thì liền bị một cô gái chạy tới ôm lấy cánh tay mình
" Nhu Nhu nhớ anh lắm, sao anh không qua thăm Nhu Nhu"
Mạn Nhu là em gái do Hạ Khang Dụ nhận nuôi ở cô nhi viện. Năm đó khi đi làm hoạt động tình nguyện để tuyên truyền cho công ty, hắn đã thấy một đứa bé đang đánh nhau với bạn, đôi mắt của cô bé đầy lửa hận xen lẫn sự buồn tủi, không hiểu lúc đó nghĩ gì hắn đã nhận cô làm em gái rồi dẫn về nuôi. Có lẽ vì nhìn thấy sự cô độc, căm phẫn của đứa bé ấy thật sự giống với hắn khi nhìn cha mình năm đó . Căm thù xen lẫn một chút hi vọng mong manh sẽ có được sự yêu thương
Kể từ đó Mạn Nhu được hắn nhận nuôi chăm sóc, bảo vệ, dung túng cho mọi hành động của cô. Đến giờ Mạn Nhu cũng đã 21 tuổi
Hạ Khang Dụ mặc kệ Mạn Nhu đang ôm tay mình mà đi xuống ngồi vào ghế, hai chân bắt chéo, người hầu liền mang một tách trà ấm ra
" Hôm nay em không đi học?" Hắn vừa hỏi vừa nhâm nhi tách trà trên tay
" Hôm nay được nghỉ ạ ! Anh Dụ dẫn Nhu Nhu đi chơi nha, lâu lắm rồi Nhu Nhu không được cùng anh đi chơi" Cô nhóc vừa ôm tay hắn vừa nhõng nhẽo
Mạn Nhu đã thích thầm anh trai của mình rất lâu rồi. Từ lúc nhỏ cô đã rất thích anh trai mình đến khi lớn lên cô cũng muốn có được tình cảm của anh. Cô muốn anh trai là của cô, vậy nên khi biết mình vừa tròn 18, Mạn Nhu đã bắt đầu ăn mặc quyến rũ hơn. Giống như hôm nay, cô mặc một chiếc chân váy jean ngắn ngang đùi cùng với chiếc áo crop top khoe chiếc eo thon của mình còn không quên trang điểm quyến rũ chỉ mong anh trai để ý đến mình
Đúng lúc này, Hi Văn từ thang máy đi ra đã bắt trọn khung hình này, cô có chút hụt hẫng, không vui
Hôm qua còn cưỡng ép cô cùng hắn làm chuyện vợ chồng hôm nay lại đang thân mật với người khác
Hi Văn đi tới, cô kéo ghế ngồi đối diện với hắn trên chiếc bàn dài đủ cho 20 người ăn
Hạ Khang Dụ nhìn thái độ cùng hành động của cô, làm hắn có chút không vui
Hắn gõ ngón tay nhịp trên bàn, muốn cô chú ý nhìn hắn
" Qua đây, ngồi cạnh tôi" Hắn nghiêm giọng ra lệnh
" Anh Dụ, đây là ai vậy ? Lần đầu Nhu Nhu thấy đó " Mạn Nhu đưa ánh mắt khinh thường liếc nhìn Hi Văn
Hạ Khang Dụ không trả lời câu hỏi của Mạn Nhu. Hắn nhìn Hi Văn bằng ánh mắt viên đạn như cảnh cáo rằng nếu cô không qua thì đừng hòng yên với hắn
Hi Văn dù không muốn qua đó nhưng vẫn nhẫn nhịn, cắn rắn đứng dậy đi tới ngồi cạnh Hạ Khang Dụ
Bầu không khí lúc này thật sự rất ngượng ngùng. Hi Văn đang phải hứng chịu ánh mắt căm thù của con nhóc kia lại còn phải tìm cách đối phó với tên ngồi cạnh
" Đây là vợ anh, Đào Hi Văn...
Em chào hỏi chị dâu đi " Hắn khoác lấy vai cô kéo sát vào người mình
Khiến Hi Văn muốn vùng vẫy cũng khó
Mạn Nhu nghe hắn giới thiệu mà cả khuôn mặt xịt keo, cô ta không ngờ người anh trai mà mình ngày đêm thương nhớ muốn ở bên cạnh lại bị một người phụ nữ khác cướp mất
Mạn Nhu đương nhiên không tin, Mạn Nhu nhìn anh trai mình cười sượng hỏi
" Anh Dụ đang nói đùa phải không? Cô ta quê mùa thế kia làm sao anh trai em lại chọn làm vợ được chứ "
" Chào hỏi chị dâu em đi " Hắn không muốn giải thích, yêu cầu Mạn Nhu một lần nữa
Mạn Nhu biết tính anh trai mình không thích nhắc lại một câu quá nhiều lần. Dù không muốn nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi Hi Văn
" Chào chị dâu, em là Mạn Nhu em gái của anh Dụ " Mạn Nhu vừa nói vừa ôm lấy tay anh trai mình rồi nhìn anh với ánh mắt đầy tình yêu
Hi Văn không thèm nhìn cảnh ân ái đó, cô quay mặt sang nơi khác
" Má Nguyệt ơi, có gì ăn không ạ ? Con đói quá chời lun "
Thấy cô như phớt lờ không quan tâm mình nữa, Hạ Khang Dụ rất khó chịu, hắn hất tay cô em gái ra rồi đi sang một chiếc ghế khác ngồi cạnh Hi Văn
Hắn nắm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn
" Hôm qua còn cùng tôi triền miên sao hôm nay lại lơ tôi rồi? Hửm !!"
" Sợ phá hỏng bầu không khí anh em yêu thương nhau của hai người " Hi Văn hất tay hắn ra rồi lấy đũa gắp miếng tôm ăn ngon lành
Hắn nhấc bổng cô lên, để cô ngồi trên đùi mình
" Đút tôi, hôm qua cùng em đánh trận thật sự rất mệt " Hắn than thở nói
Hành động của Hạ Khang Dụ khiến Hi Văn không khỏi đỏ mặt
Cái gì mà đánh trận?
Lại còn cùng anh
Ở đây có biết bao nhiêu người sao hắn có thể không chút liêm sỉ mà nói như thế
" Nếu em không cho tôi ăn. Chỉ e...đêm nay phải tiếp tục xuất trinh đánh trận để vợ yêu rủ lòn...." Hắn còn chưa nói hết câu, một miếng tôm đã được đút thẳng vào miệng
" Mau ăn đi, đừng nói bậy nữa " Hi Văn mặt đỏ bừng bừng vì lời nói của hắn
Nhìn cảnh hai người họ thân mật với nhau. Mạn Nhu lại ở bên như là không khí vậy
Từ trước tới giờ anh Dụ chỉ yêu thương, chăm sóc cho cô. Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta mà anh xem cô như không khí. Tình yêu của anh Dụ chỉ nên dành cho một mình Mạn Nhu cô
Tại sao cô ta lại có được anh trai còn mình thì không. Mạn Nhu này không cam tâm, anh trai nhất định phải là của cô.
" Nhu Nhu nhớ anh lắm, sao anh không qua thăm Nhu Nhu"
Mạn Nhu là em gái do Hạ Khang Dụ nhận nuôi ở cô nhi viện. Năm đó khi đi làm hoạt động tình nguyện để tuyên truyền cho công ty, hắn đã thấy một đứa bé đang đánh nhau với bạn, đôi mắt của cô bé đầy lửa hận xen lẫn sự buồn tủi, không hiểu lúc đó nghĩ gì hắn đã nhận cô làm em gái rồi dẫn về nuôi. Có lẽ vì nhìn thấy sự cô độc, căm phẫn của đứa bé ấy thật sự giống với hắn khi nhìn cha mình năm đó . Căm thù xen lẫn một chút hi vọng mong manh sẽ có được sự yêu thương
Kể từ đó Mạn Nhu được hắn nhận nuôi chăm sóc, bảo vệ, dung túng cho mọi hành động của cô. Đến giờ Mạn Nhu cũng đã 21 tuổi
Hạ Khang Dụ mặc kệ Mạn Nhu đang ôm tay mình mà đi xuống ngồi vào ghế, hai chân bắt chéo, người hầu liền mang một tách trà ấm ra
" Hôm nay em không đi học?" Hắn vừa hỏi vừa nhâm nhi tách trà trên tay
" Hôm nay được nghỉ ạ ! Anh Dụ dẫn Nhu Nhu đi chơi nha, lâu lắm rồi Nhu Nhu không được cùng anh đi chơi" Cô nhóc vừa ôm tay hắn vừa nhõng nhẽo
Mạn Nhu đã thích thầm anh trai của mình rất lâu rồi. Từ lúc nhỏ cô đã rất thích anh trai mình đến khi lớn lên cô cũng muốn có được tình cảm của anh. Cô muốn anh trai là của cô, vậy nên khi biết mình vừa tròn 18, Mạn Nhu đã bắt đầu ăn mặc quyến rũ hơn. Giống như hôm nay, cô mặc một chiếc chân váy jean ngắn ngang đùi cùng với chiếc áo crop top khoe chiếc eo thon của mình còn không quên trang điểm quyến rũ chỉ mong anh trai để ý đến mình
Đúng lúc này, Hi Văn từ thang máy đi ra đã bắt trọn khung hình này, cô có chút hụt hẫng, không vui
Hôm qua còn cưỡng ép cô cùng hắn làm chuyện vợ chồng hôm nay lại đang thân mật với người khác
Hi Văn đi tới, cô kéo ghế ngồi đối diện với hắn trên chiếc bàn dài đủ cho 20 người ăn
Hạ Khang Dụ nhìn thái độ cùng hành động của cô, làm hắn có chút không vui
Hắn gõ ngón tay nhịp trên bàn, muốn cô chú ý nhìn hắn
" Qua đây, ngồi cạnh tôi" Hắn nghiêm giọng ra lệnh
" Anh Dụ, đây là ai vậy ? Lần đầu Nhu Nhu thấy đó " Mạn Nhu đưa ánh mắt khinh thường liếc nhìn Hi Văn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khang Dụ không trả lời câu hỏi của Mạn Nhu. Hắn nhìn Hi Văn bằng ánh mắt viên đạn như cảnh cáo rằng nếu cô không qua thì đừng hòng yên với hắn
Hi Văn dù không muốn qua đó nhưng vẫn nhẫn nhịn, cắn rắn đứng dậy đi tới ngồi cạnh Hạ Khang Dụ
Bầu không khí lúc này thật sự rất ngượng ngùng. Hi Văn đang phải hứng chịu ánh mắt căm thù của con nhóc kia lại còn phải tìm cách đối phó với tên ngồi cạnh
" Đây là vợ anh, Đào Hi Văn...
Em chào hỏi chị dâu đi " Hắn khoác lấy vai cô kéo sát vào người mình
Khiến Hi Văn muốn vùng vẫy cũng khó
Mạn Nhu nghe hắn giới thiệu mà cả khuôn mặt xịt keo, cô ta không ngờ người anh trai mà mình ngày đêm thương nhớ muốn ở bên cạnh lại bị một người phụ nữ khác cướp mất
Mạn Nhu đương nhiên không tin, Mạn Nhu nhìn anh trai mình cười sượng hỏi
" Anh Dụ đang nói đùa phải không? Cô ta quê mùa thế kia làm sao anh trai em lại chọn làm vợ được chứ "
" Chào hỏi chị dâu em đi " Hắn không muốn giải thích, yêu cầu Mạn Nhu một lần nữa
Mạn Nhu biết tính anh trai mình không thích nhắc lại một câu quá nhiều lần. Dù không muốn nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi Hi Văn
" Chào chị dâu, em là Mạn Nhu em gái của anh Dụ " Mạn Nhu vừa nói vừa ôm lấy tay anh trai mình rồi nhìn anh với ánh mắt đầy tình yêu
Hi Văn không thèm nhìn cảnh ân ái đó, cô quay mặt sang nơi khác
" Má Nguyệt ơi, có gì ăn không ạ ? Con đói quá chời lun "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cô như phớt lờ không quan tâm mình nữa, Hạ Khang Dụ rất khó chịu, hắn hất tay cô em gái ra rồi đi sang một chiếc ghế khác ngồi cạnh Hi Văn
Hắn nắm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn
" Hôm qua còn cùng tôi triền miên sao hôm nay lại lơ tôi rồi? Hửm !!"
" Sợ phá hỏng bầu không khí anh em yêu thương nhau của hai người " Hi Văn hất tay hắn ra rồi lấy đũa gắp miếng tôm ăn ngon lành
Hắn nhấc bổng cô lên, để cô ngồi trên đùi mình
" Đút tôi, hôm qua cùng em đánh trận thật sự rất mệt " Hắn than thở nói
Hành động của Hạ Khang Dụ khiến Hi Văn không khỏi đỏ mặt
Cái gì mà đánh trận?
Lại còn cùng anh
Ở đây có biết bao nhiêu người sao hắn có thể không chút liêm sỉ mà nói như thế
" Nếu em không cho tôi ăn. Chỉ e...đêm nay phải tiếp tục xuất trinh đánh trận để vợ yêu rủ lòn...." Hắn còn chưa nói hết câu, một miếng tôm đã được đút thẳng vào miệng
" Mau ăn đi, đừng nói bậy nữa " Hi Văn mặt đỏ bừng bừng vì lời nói của hắn
Nhìn cảnh hai người họ thân mật với nhau. Mạn Nhu lại ở bên như là không khí vậy
Từ trước tới giờ anh Dụ chỉ yêu thương, chăm sóc cho cô. Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta mà anh xem cô như không khí. Tình yêu của anh Dụ chỉ nên dành cho một mình Mạn Nhu cô
Tại sao cô ta lại có được anh trai còn mình thì không. Mạn Nhu này không cam tâm, anh trai nhất định phải là của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro