Mặt Trời Của Riêng Anh

Mang tới mộ em...

Đồng Đinh

2024-09-23 15:46:47

" Hi Văn thật sự không có chút tình cảm nào với cậu sao?" Giai Kỳ tò mò hỏi

" Nếu thật sự có tình cảm thì hạt giống tớ gieo nhiều năm cũng đã nảy mầm, đơm hoa rồi" Quân Hạo thất vọng.

Có thể nhìn ra. Lần trước nhìn ánh mắt Hi Văn khi nói về Hạ Khang Dụ là hiểu, cậu ấy thích Hạ Khang Dụ, à không là yêu. Hạo Hạo nhà mình xem ra hết hi vọng rồi" Giai Kỳ nuối tiếc lắc đầu nói.

" Giai Kỳ, giờ tớ mới phát hiện ra cậu là người hai mặt thế đấy. Lúc trước thì cổ vũ, khuyến khích tớ thổ lộ tình cảm với Hi Văn còn giờ lại nói tớ hết hi vọng".

Cũng không thể trách tớ được, ai kêu cậu hèn nhát thế làm gì".

" Cậu....cậu" Quân Hạo tức không nói thành lời

Giai Kỳ chỉ nhướn hai vai, tỏ vẻ không quan tâm lắm

" Dù thế, tớ cũng sẽ tỏ tình với Hi Văn, tớ đã giữ tình cảm này 6 năm rồi"

" Vậy thì làm đi, sau này buông tay cũng dễ dàng hơn. Cứ ôm lấy mặt trời không thuộc về mình chỉ khiến bản thân bị thiêu rụi thôi" Giai Kỳ đập vai động viên Quân Hạo

Quân Hạo im lặng sau đó liền đổi sang một chủ đề khác

" Giai Kỳ, hiện tại cậu cũng thấy tớ đang rất thảm. Vì rời nhà không cầm theo thẻ còn tiền mặt tớ không còn lại bao nhiêu, cậu có thể cho tớ..."

Chưa kịp nói hết câu, Giai Kỳ đã xen ngang'Nếu là cho cậu mượn tiền thì về nhà đi, tớ cũng đang chật vật lắm, không có tiền""Không, tớ không mượn tiền. Cậu có thể cho tớ...

Giai Kỳ lại xen ngang

" Nếu cậu kêu tớ về xin cha mẹ giúp cậu thì cũng không được nha, tớ không giúp"

Cậu đừng chen ngang nữa. Để tớ nói đã, tớ định xin cậu cho tớ ở nhờ nhà cậu vài bữa trong lúc tớ tìm nhà thuê"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chuyện này tuyệt đối không được"

' Tại sao chứ, không phải lúc trước cậu nói chỉ cần anh em gặp chuyện cậu sẽ giúp đỡ hết mình sao?"

' Nhà tớ vừa ký hợp đồng cho thuê rồi"

" Wtf nhà cậu nhỏ thế cũng cho thuê được à"" Tất nhiên, hơn nữa người đó cũng trả tiền rất nhiều"

" Ai thế, xui xẻo vào nhà cậu?" Quân Hạo xấu tính nói

" Là đàn ông"

Nghe Giai Kỳ nói, Quân Hạo nhảy đứng lên

" Tớ biết cậu chơi thân với đám con trai nhưng chẳng lẻ cậu thiếu tiền tới mức bán thân à. Cậu có thể nói ra, tớ và Hi Văn sẽ giúp cậu"

'Nè, cậu nghĩ đi đâu thế.Đúng là đàn ông nhưng mà nghe bàn hợp đồng nhà nói là bê đê"

Quân Hạo lúc này mới bình tĩnh lại

"Cậu còn chưa gặp mặt người ta chỉ nghe người bàn hợp đồng nói là bê đê liền đồng ý. Cẩn thận đó".

" Về trước đây. Cậu đừng có suy diễn lung tung rồi nói với Hi Văn đó nha" Giai Kỳ để tiền trả hai ly nước lại rồi rời đi.

*********

Quân Hạo sau khi rời khỏi quán cafe thì liền đi dạo ở công viên, bất ngờ anh lại gặp được người quen.

" Anh Hạo, lâu ngày không gặp, anh khoẻ chứ?" Mạn Nhu đập vai Quân Hạo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


'Ừm. Em thì sao?" Quân Hạo sau khi nghe quá khứ Mạn Nhu thì cũng không còn lạnh nhạt với cô nữa dù sao cô cũng là một người đáng thương.

Cũng thế. Không ngờ sẽ gặp anh ở đây đấy!!" Mạn Nhu cười vui vẻ nhìn Quân Hạo." Trùng hợp thật!".

Cả hai cùng nhau đi dạo ở công viên, lúc sau Mạn Nhu nhìn Quân Hạo.

' Anh còn nhớ hôm ở quán nhậu em nhờ anh chuyện gì đúng không?.

" Ừm, hẹn Hi Văn ra sau núi nói chuyện riêng. Anh vẫn nhớ".

Vậy nhờ anh nhé" Mạn Nhu cười nói.

Sau đó rất nhanh Mạn Nhu lại trở về dáng vẻ hơi buồn, đôi mắt long lanh nói.

" Khi nào em chết nhờ anh mang đến mộ em một bó hoa nhé!!".

Thấy Quân Hạo im lặng Mạn Nhu tưởng bản thân đòi hỏi quá nhiều.

Một cành hoa cũng được".

'Đừng nói như thế, không tốt đâu "Quân Hạo thấy Mạn Nhu nói thế thì ngạc nhiên, anh cho rằng Mạn Nhu chỉ muốn giỡn.

Hoa nào cũng được, em không chê đâu. Anh đừng ngạc nhiên nữa, chỉ là em có linh cảm khi chết đi mộ của em sẽ không có gì, như vậy thảm lắm. Em kể cho anh nghe chuyện của em rồi nên nhờ anh sau này em chết hãy mang tới mộ em một bó hoa có được không?"

Mạn Nhu cười tươi nhìn Quân Hạo đang đi bên cạnh mình mà nói

'Anh không thể đồng ý được. Muốn có hoa đẹp thì tự em đi hái hay mua về để trưng trong nhà. Em còn trẻ thế này sao lại nói chết là chết được. Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa" Quân Hạo nói.'Nếu chết đi, em mong người giết em là anh Dụ thì tốt biết mấy" Mạn Nhu đi lủi thủi, thì thầm to nhỏ.

Quân Hạo nghe Mạn Nhu lẩm nhẩm thì liền hỏi lại vì anh không nghe rõ cô nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trời Của Riêng Anh

Số ký tự: 0