Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 40
2024-11-12 08:47:23
Ông chợt nhớ đến tiếng lòng của Tạ Minh Châu:
"Điện hạ, Bảo Nhi nói rằng bọn bắt cóc Tinh Lâm là người Triệu quốc. Chúng ta có thể đến gặp nhà họ Cố, có lẽ Cố Thừa Ngọc cũng bị bọn chúng hãm hại."
"Bề ngoài Triệu quốc tỏ ra quy phục Đại Chu, nhưng thực chất luôn mang lòng dã tâm.”
“Với lời tiên tri về tướng tinh trời sinh, chắc chắn chúng sẽ không buông tha cho Cố Thừa Ngọc. Chúng ta có thể dùng lý do này để thuyết phục nhà họ Cố giúp chúng ta tìm ra kẻ muốn bắt cóc Tinh Lâm."
Góc nhìn của Tạ Hoài Ngọc mở ra một hướng đi mới cho trưởng công chúa.
Đúng vậy, Triệu quốc đang dòm ngó Đại Chu, muốn chiếm lấy quốc gia này thì đương nhiên chúng sẽ không để tướng tinh của Đại Chu trưởng thành.
Nhờ lời nhắc nhở của Tạ Hoài Ngọc, trưởng công chúa nhớ lại tiếng lòng của Tạ Minh Châu khi lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Tinh Lâm.
Bị bán sang Triệu quốc, và khi trở về đã tàn sát toàn bộ phủ trưởng công chúa.
Lúc đó trưởng công chúa hoảng loạn không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ đây khi nhớ lại, lời này quả là không tầm thường.
Sắp xếp lại suy nghĩ, trưởng công chúa cảm thấy mình đã nắm chắc phần nào cục diện, biết cách phá giải thế cờ này.
"À, đúng rồi, điện hạ, nàng xem chiếc khăn này..."
Nhớ đến lời nhắc nhở của Tạ Hoài Ngọc, trưởng công chúa muốn cho ông một cơ hội.
Nhưng khi cầm lấy chiếc khăn trong tay ông, bà chợt nói:
"Chiếc khăn tay chỉ có một, nhưng ta còn một miếng ngọc bội khắc hoa văn trắng trong tủ, bảo nhi chắc chắn sẽ thích. Chàng có thể đem đi để dỗ bảo nhi."
Mắt Tạ Hoài Ngọc sáng lên:
"Cảm ơn điện hạ!"
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Tạ Hoài Ngọc, trưởng công chúa mỉm cười:
"Nhưng có điều kiện, chàng phải đi cùng mẫu thân về Tạ gia một chuyến trước đã."
"Điện hạ chê ta vướng víu chứ gì?"
Ánh nắng đầu ngày vừa ló dạng, Tạ Hoài Ngọc đứng trước xe ngựa, luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại khiến Tạ lão phu nhân nổi giận.
“Chỉ là để con trở về Tạ gia vài ngày, đâu phải không quay về nữa.”
Tạ Hoài Ngọc thở dài, giọng đầy uất ức:
“Nhưng điện hạ bắt con mang theo mấy rương đồ, chẳng phải là muốn đuổi con về Tạ gia sao?”
Lão phu nhân nhíu mày, nhắc nhở ông:
“Con và điện hạ đã có bốn đứa con, không đời nào người bỏ rơi con đâu.”
“Cũng đúng, vậy con lên xe đây.”
Tạ Hoài Ngọc không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng lên xe ngựa, còn thúc giục lão phu nhân:
“Mẫu thân mau lên xe, ngoài trời gió lớn, bảo điện hạ vào nhà sớm đi.”
Lão phu nhân không thèm để ý đến nhi tử ngốc nghếch này, bà quay sang trưởng công chúa mỉm cười:
“Điện hạ mưu kế cao minh, lão thân xin chúc điện hạ sớm thành công.”
"Điện hạ, Bảo Nhi nói rằng bọn bắt cóc Tinh Lâm là người Triệu quốc. Chúng ta có thể đến gặp nhà họ Cố, có lẽ Cố Thừa Ngọc cũng bị bọn chúng hãm hại."
"Bề ngoài Triệu quốc tỏ ra quy phục Đại Chu, nhưng thực chất luôn mang lòng dã tâm.”
“Với lời tiên tri về tướng tinh trời sinh, chắc chắn chúng sẽ không buông tha cho Cố Thừa Ngọc. Chúng ta có thể dùng lý do này để thuyết phục nhà họ Cố giúp chúng ta tìm ra kẻ muốn bắt cóc Tinh Lâm."
Góc nhìn của Tạ Hoài Ngọc mở ra một hướng đi mới cho trưởng công chúa.
Đúng vậy, Triệu quốc đang dòm ngó Đại Chu, muốn chiếm lấy quốc gia này thì đương nhiên chúng sẽ không để tướng tinh của Đại Chu trưởng thành.
Nhờ lời nhắc nhở của Tạ Hoài Ngọc, trưởng công chúa nhớ lại tiếng lòng của Tạ Minh Châu khi lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Tinh Lâm.
Bị bán sang Triệu quốc, và khi trở về đã tàn sát toàn bộ phủ trưởng công chúa.
Lúc đó trưởng công chúa hoảng loạn không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ đây khi nhớ lại, lời này quả là không tầm thường.
Sắp xếp lại suy nghĩ, trưởng công chúa cảm thấy mình đã nắm chắc phần nào cục diện, biết cách phá giải thế cờ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"À, đúng rồi, điện hạ, nàng xem chiếc khăn này..."
Nhớ đến lời nhắc nhở của Tạ Hoài Ngọc, trưởng công chúa muốn cho ông một cơ hội.
Nhưng khi cầm lấy chiếc khăn trong tay ông, bà chợt nói:
"Chiếc khăn tay chỉ có một, nhưng ta còn một miếng ngọc bội khắc hoa văn trắng trong tủ, bảo nhi chắc chắn sẽ thích. Chàng có thể đem đi để dỗ bảo nhi."
Mắt Tạ Hoài Ngọc sáng lên:
"Cảm ơn điện hạ!"
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Tạ Hoài Ngọc, trưởng công chúa mỉm cười:
"Nhưng có điều kiện, chàng phải đi cùng mẫu thân về Tạ gia một chuyến trước đã."
"Điện hạ chê ta vướng víu chứ gì?"
Ánh nắng đầu ngày vừa ló dạng, Tạ Hoài Ngọc đứng trước xe ngựa, luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại khiến Tạ lão phu nhân nổi giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ là để con trở về Tạ gia vài ngày, đâu phải không quay về nữa.”
Tạ Hoài Ngọc thở dài, giọng đầy uất ức:
“Nhưng điện hạ bắt con mang theo mấy rương đồ, chẳng phải là muốn đuổi con về Tạ gia sao?”
Lão phu nhân nhíu mày, nhắc nhở ông:
“Con và điện hạ đã có bốn đứa con, không đời nào người bỏ rơi con đâu.”
“Cũng đúng, vậy con lên xe đây.”
Tạ Hoài Ngọc không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng lên xe ngựa, còn thúc giục lão phu nhân:
“Mẫu thân mau lên xe, ngoài trời gió lớn, bảo điện hạ vào nhà sớm đi.”
Lão phu nhân không thèm để ý đến nhi tử ngốc nghếch này, bà quay sang trưởng công chúa mỉm cười:
“Điện hạ mưu kế cao minh, lão thân xin chúc điện hạ sớm thành công.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro