Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 41
2024-11-12 08:47:23
Vì đang đứng trước cổng phủ trưởng công chúa, đông người qua lại, lão phu nhân nói rất ẩn ý.
Trưởng công chúa thu lại nỗi lo lắng trong lòng:
“Còn phải nhờ mẫu thân chăm sóc nhiều hơn.”
“Người nhà Tạ gia cả, ta tự nhiên sẽ tận tâm hết sức.”
Lão phu nhân sảng khoái nhận lời, bà bỗng nhiên thay đổi giọng điệu:
“Điện hạ không nói với nó sao?”
Trưởng công chúa cười nhạt:
“Vở kịch này phải diễn cho thật, chỉ có thể làm vậy.”
Sau khi sự việc của Thanh Nhi và Đặng Thất bị phát giác, trưởng công chúa không dám chắc trong phủ còn đồng đảng hay không, vì thế bà giao hai đứa trẻ cho lão phu nhân, quyết định ở lại phủ trưởng công chúa để dụ rắn ra khỏi hang.
Bà tin rằng với tài năng của lão phu nhân, nhất định sẽ bảo vệ được hai đứa nhỏ.
Tuy nhiên, lão phu nhân đến gấp gáp, chỉ mang theo một chiếc xe ngựa, không thể âm thầm đưa Tạ Tinh Lâm và Tạ Minh Châu đi.
May là Tạ Hoài Ngọc luôn phiền phức khi ra ngoài vào mùa đông, cần phải mang theo ba bộ quần áo thay đổi, cùng với cả đám gia nhân, nên mỗi lần ra ngoài đều cần thêm một chiếc xe ngựa.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe nói phải về Tạ gia, Tạ Hoài Ngọc chuẩn bị không ít quần áo, thậm chí còn muốn mang theo Tạ Minh Châu để có thể tiện xin thêm lễ vật gặp mặt.
Trưởng công chúa không đồng ý, nói rằng Tạ Minh Châu còn nhỏ, không chịu nổi gió lạnh, thế là ông mới chịu từ bỏ.
...
Trên xe ngựa, một cái đầu nhỏ nhô ra từ chiếc rương.
“Xuân Hỉ tỷ tỷ, còn bao lâu nữa mới đến nhà tổ mẫu vậy?”
Tạ Tinh Lâm co ro trong chiếc rương quá lâu, lưng đã mỏi nhừ, mong muốn sớm được ra ngoài.
Xuân Hỉ vén rèm xe, thấy xung quanh vắng vẻ, thì kéo Tạ Tinh Lâm ra khỏi rương.
Xuân Phúc bên cạnh cũng vội vàng bế Tạ Minh Châu ra khỏi chiếc rương còn lại.
Tối qua, trưởng công chúa đã dặn dò Tạ Tinh Lâm trước mặt Tạ Minh Châu rằng cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, theo tổ mẫu về nhà ở vài ngày.
Nghe toàn bộ lời dặn, Tạ Minh Châu làm đúng như trưởng công chúa dự đoán, ngoan ngoãn vô cùng.
Điều này khiến Xuân Phúc không nhịn được mà thốt lên:
“Tiểu quận chúa quả thật không giống đứa trẻ bình thường, ngoan quá, suốt quãng đường không hề phát ra tiếng nào.”
Nghe thấy có người khen muội muội mình, Tạ Tinh Lâm quên đi cơn mỏi nhừ, vui vẻ đáp:
“Đương nhiên rồi, muội muội là đứa trẻ đáng yêu, thông minh và ngoan ngoãn nhất trên đời! Ta thích muội muội nhất!”
Lời khen của Tạ Tinh Lâm khiến Tạ Minh Châu rất vui vẻ, nàng cũng thầm khen lại:
[Ca ca cũng là ca ca tốt nhất trên đời! Muội thích ca ca nhất!]
Trên chiếc xe phía trước, Tạ Hoài Ngọc khựng lại khi đang đọc sách.
Dường như ông nghe thấy giọng của Minh Châu?
Rồi ngay sau đó, ông nghe thấy:
[Mẫu thân bảo ta và ca ca về nhà tổ mẫu để tránh tai họa của ca ca.]
Trưởng công chúa thu lại nỗi lo lắng trong lòng:
“Còn phải nhờ mẫu thân chăm sóc nhiều hơn.”
“Người nhà Tạ gia cả, ta tự nhiên sẽ tận tâm hết sức.”
Lão phu nhân sảng khoái nhận lời, bà bỗng nhiên thay đổi giọng điệu:
“Điện hạ không nói với nó sao?”
Trưởng công chúa cười nhạt:
“Vở kịch này phải diễn cho thật, chỉ có thể làm vậy.”
Sau khi sự việc của Thanh Nhi và Đặng Thất bị phát giác, trưởng công chúa không dám chắc trong phủ còn đồng đảng hay không, vì thế bà giao hai đứa trẻ cho lão phu nhân, quyết định ở lại phủ trưởng công chúa để dụ rắn ra khỏi hang.
Bà tin rằng với tài năng của lão phu nhân, nhất định sẽ bảo vệ được hai đứa nhỏ.
Tuy nhiên, lão phu nhân đến gấp gáp, chỉ mang theo một chiếc xe ngựa, không thể âm thầm đưa Tạ Tinh Lâm và Tạ Minh Châu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May là Tạ Hoài Ngọc luôn phiền phức khi ra ngoài vào mùa đông, cần phải mang theo ba bộ quần áo thay đổi, cùng với cả đám gia nhân, nên mỗi lần ra ngoài đều cần thêm một chiếc xe ngựa.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe nói phải về Tạ gia, Tạ Hoài Ngọc chuẩn bị không ít quần áo, thậm chí còn muốn mang theo Tạ Minh Châu để có thể tiện xin thêm lễ vật gặp mặt.
Trưởng công chúa không đồng ý, nói rằng Tạ Minh Châu còn nhỏ, không chịu nổi gió lạnh, thế là ông mới chịu từ bỏ.
...
Trên xe ngựa, một cái đầu nhỏ nhô ra từ chiếc rương.
“Xuân Hỉ tỷ tỷ, còn bao lâu nữa mới đến nhà tổ mẫu vậy?”
Tạ Tinh Lâm co ro trong chiếc rương quá lâu, lưng đã mỏi nhừ, mong muốn sớm được ra ngoài.
Xuân Hỉ vén rèm xe, thấy xung quanh vắng vẻ, thì kéo Tạ Tinh Lâm ra khỏi rương.
Xuân Phúc bên cạnh cũng vội vàng bế Tạ Minh Châu ra khỏi chiếc rương còn lại.
Tối qua, trưởng công chúa đã dặn dò Tạ Tinh Lâm trước mặt Tạ Minh Châu rằng cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, theo tổ mẫu về nhà ở vài ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe toàn bộ lời dặn, Tạ Minh Châu làm đúng như trưởng công chúa dự đoán, ngoan ngoãn vô cùng.
Điều này khiến Xuân Phúc không nhịn được mà thốt lên:
“Tiểu quận chúa quả thật không giống đứa trẻ bình thường, ngoan quá, suốt quãng đường không hề phát ra tiếng nào.”
Nghe thấy có người khen muội muội mình, Tạ Tinh Lâm quên đi cơn mỏi nhừ, vui vẻ đáp:
“Đương nhiên rồi, muội muội là đứa trẻ đáng yêu, thông minh và ngoan ngoãn nhất trên đời! Ta thích muội muội nhất!”
Lời khen của Tạ Tinh Lâm khiến Tạ Minh Châu rất vui vẻ, nàng cũng thầm khen lại:
[Ca ca cũng là ca ca tốt nhất trên đời! Muội thích ca ca nhất!]
Trên chiếc xe phía trước, Tạ Hoài Ngọc khựng lại khi đang đọc sách.
Dường như ông nghe thấy giọng của Minh Châu?
Rồi ngay sau đó, ông nghe thấy:
[Mẫu thân bảo ta và ca ca về nhà tổ mẫu để tránh tai họa của ca ca.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro