Bát Quái (2)
2024-11-16 20:45:01
Phương Tri Hành lắng nghe một cách tỉ mỉ, đột nhiên giơ tay lên, nói: “Ông chủ, lấy một mâm đậu phộng.”
“Có ngay!”
Ông chủ nhanh tay bưng tới một mâm đậu phộng, cười nói: “Rất vinh hạnh được ngài lui tới, năm đồng tiền.”
Phương Tri Hành không nhanh không chậm móc tiền, đồng thời ý bảo ông chủ nghiêng tai lại đây.
Ông chủ thấy thế, ngầm hiểu, cúi xuống.
Phương Tri Hành hỏi: “Vừa nãy bọn họ nhắc tới ‘Hắc Hổ môn’ là nơi nào của thị trấn?”
Ông chủ cười nói: “Hắc Hổ môn không phải trên thị trấn, ở quận thành Thanh Hà cơ.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, lại hỏi: “Vừa rồi ông cụ đó nhắc tới ‘Thiết Chưởng - Trình Thiên n’ hắn ở đâu?”
Ông chủ không khỏi cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, trả lời: “Trình đại hiệp ở phía tây thị trấn, nhà của ngài ấy là đại viện tường trắng, trước cửa bày hai con sư tử bằng đá, ngay cửa trồng một cây chuối tây.”
Hắn nói đến đây, không nhịn được hỏi: “Thế nào, ngươi cũng muốn bái sư học võ?”
Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Trừ học võ, còn có phương pháp khác để người ta trở nên lợi hại không?”
Ông chủ suy nghĩ một lát, cười hì hì nói: “Đúng là không có.”
Phương Tri Hành nhíu mày, truy hỏi: “Nếu ta muốn làm quan thì phải làm thế nào?”
“Cái gì, làm quan?”
Ông chủ bất giác cười, nhìn Phương Tri Hành giống như tên ngốc: “Ha hả, chỉ có môn phiệt đệ tử mới có thể làm quan, ngươi phải không?”
Môn phiệt!!
Danh môn vọng tộc làm quan nhiều thế hệ, lại gọi là dòng dõi, y quan, thế tộc, sĩ tộc, thế tộc, thế gia, cự thất v.v...!
Phương Tri Hành đã hiểu, cấp bậc của thế giới này nghiêm ngặt, người thường không làm quan được.
Sinh làm dân đen, chết làm con kiến!
Mà môn phiệt thế gia giống như mặt trời mặt trăng ngôi sao, cao cao tại thượng, nắm trong tay mọi thứ!
Một lát sau...
Phương Tri Hành rời khỏi quán trà, đi về hướng phía tây, quanh đi quẩn lại.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy một cây chuối tây, nhánh cây rất thô, lá cây rất lớn, tán cây vươn lên trời, giống một con chim đang giang cánh bay lên, tự do mà tráng lệ.
Cậu đến gần, một bức tường trắng ánh vào mi mắt.
Phương Tri Hành lập tức nhìn thấy một cánh cửa lớn được sơn màu đỏ, hai đầu sư tử bằng đá kiêu ngạo đứng thẳng ở cửa, uy phong lẫm lẫm.
Cửa lớn đóng chặt.
“Hê!”
“Ha!”
Phương Tri Hành nghe thấy trong viện truyền ra tiếng hô, cậu đi đến trước cửa, xuyên qua khe cửa nhìn vào.
Trong viện là một vùng đất cát, bày một hàng cọc người gỗ.
Lúc này đang có năm thiếu niên để trần nửa thân trên, quỳ rạp trên mặt đất tập chống đẩy, đổ đầy mồ hôi.
Phương Tri Hành thấy thế, đã biết bản thân tìm đúng nơi.
Cạch cạch!
Cậu giơ tay gõ cửa.
Không bao lâu, cửa lớn mở ra, một thiếu niên đầu đầy mồ hôi nhô đầu ra, khoẻ mạnh kháu khỉnh, hắn đánh giá Phương Tri Hành rồi quát lớn: “Ăn xin hôi hám, ngươi muốn làm gì? Cút đi, nơi này không có cơm thừa cho ngươi!”
Phương Tri Hành trừng mắt, trầm giọng nói: “Ta không phải ăn mày, ta tìm đến Trình đại hiệp.”
Thiếu niên bị ánh mắt hung ác của Phương Tri Hành làm hoảng sợ, kêu lên: “Ngươi, ngươi chờ đó.”
Rồi hắn xoay người chạy đi.
Không bao lâu, hắn vòng về, mở cửa ra hô: “Vào đi, sư phụ muốn gặp ngươi.”
Phương Tri Hành bước vào cửa, vừa ngẩng đầu cậu đã nhìn thấy một nam tử đứng dưới mái hiên, dáng người hắn cao gầy tóc dài, hai tóc mai hoa râm, xương gò má nhô lên, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo nếp nhăn rất sâu, trong tay cầm một cái hồ lô.
“Dường như người này có bệnh.”
Tế Cẩu ngửi thấy mùi thuốc đông y rất nồng.
Phương Tri Hành cũng ngửi thấy, cậu cẩn thận quan sát Trình Thiên n, phát hiện hắn thở dốc quá mức nặng nề, mặt trắng như tờ giấy, dáng người gầy nhom, thậm chí hơi yếu đuối, nhìn thế nào cũng không giống hạng người võ nghệ cao cường.
Phương Tri Hành đi lên trước, chắp tay nói: “Vãn bối Phương Tri Hành, bái kiến Trình đại hiệp.”
Trình Thiên n nhìn Phương Tri Hành, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên bịt miệng.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”
Một trận ho khan kịch liệt qua đi, trên mặt Trình Thiên n chợt đỏ bừng khác thường, hắn hòa hoãn một lát mới hỏi: “Tìm ta có việc à?”
Phương Tri Hành hơi im lặng, nghiêm túc nói: “Vãn bối muốn tìm hiểu một vài chuyện về võ học, hy vọng Trình đại hiệp có thể giải thích nghi hoặc cho ta.”
Khóe miệng Trình Thiên n nhếch lên, tức giận nói: “Hừ, giải thích nghi hoặc cho ngươi, ngươi cảm thấy ta rảnh lắm hả?”
Phương Tri Hành liền nói: “Ta có tiền, sẽ không bạc đãi ngài.”
Nói xong, cậu trực tiếp lấy ra ba trăm đồng tiền.
Trình Thiên n thay đổi sắc mặt, lờ mờ xuất hiện nét giận dữ.
Tế Cẩu thấy thế, chợt truyền âm nói: “Mày làm gì vậy, người này không đơn giản, hắn rất sĩ diện, sẽ không vì mấy tiền dơ bẩn mà khúm núm.”
Phương Tri Hành cũng truyền âm nói: “Hắn có bệnh, tất nhiên tiêu tốn cực lớn, khẳng định vô cùng thiếu tiền. Ngoài ra, dù hắn trở mặt, tao cũng không sợ, tao không cảm thấy hắn mạnh hơn tao.”
Tế Cẩu rõ ràng trong lòng.
Cũng phải, Phương Tri Hành đã thăng cấp ba lần, nắm giữ hai kỹ năng bộc phát, người chết trên tay cậu ta vượt qua hai bàn tay.
“Có ngay!”
Ông chủ nhanh tay bưng tới một mâm đậu phộng, cười nói: “Rất vinh hạnh được ngài lui tới, năm đồng tiền.”
Phương Tri Hành không nhanh không chậm móc tiền, đồng thời ý bảo ông chủ nghiêng tai lại đây.
Ông chủ thấy thế, ngầm hiểu, cúi xuống.
Phương Tri Hành hỏi: “Vừa nãy bọn họ nhắc tới ‘Hắc Hổ môn’ là nơi nào của thị trấn?”
Ông chủ cười nói: “Hắc Hổ môn không phải trên thị trấn, ở quận thành Thanh Hà cơ.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, lại hỏi: “Vừa rồi ông cụ đó nhắc tới ‘Thiết Chưởng - Trình Thiên n’ hắn ở đâu?”
Ông chủ không khỏi cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, trả lời: “Trình đại hiệp ở phía tây thị trấn, nhà của ngài ấy là đại viện tường trắng, trước cửa bày hai con sư tử bằng đá, ngay cửa trồng một cây chuối tây.”
Hắn nói đến đây, không nhịn được hỏi: “Thế nào, ngươi cũng muốn bái sư học võ?”
Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Trừ học võ, còn có phương pháp khác để người ta trở nên lợi hại không?”
Ông chủ suy nghĩ một lát, cười hì hì nói: “Đúng là không có.”
Phương Tri Hành nhíu mày, truy hỏi: “Nếu ta muốn làm quan thì phải làm thế nào?”
“Cái gì, làm quan?”
Ông chủ bất giác cười, nhìn Phương Tri Hành giống như tên ngốc: “Ha hả, chỉ có môn phiệt đệ tử mới có thể làm quan, ngươi phải không?”
Môn phiệt!!
Danh môn vọng tộc làm quan nhiều thế hệ, lại gọi là dòng dõi, y quan, thế tộc, sĩ tộc, thế tộc, thế gia, cự thất v.v...!
Phương Tri Hành đã hiểu, cấp bậc của thế giới này nghiêm ngặt, người thường không làm quan được.
Sinh làm dân đen, chết làm con kiến!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà môn phiệt thế gia giống như mặt trời mặt trăng ngôi sao, cao cao tại thượng, nắm trong tay mọi thứ!
Một lát sau...
Phương Tri Hành rời khỏi quán trà, đi về hướng phía tây, quanh đi quẩn lại.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy một cây chuối tây, nhánh cây rất thô, lá cây rất lớn, tán cây vươn lên trời, giống một con chim đang giang cánh bay lên, tự do mà tráng lệ.
Cậu đến gần, một bức tường trắng ánh vào mi mắt.
Phương Tri Hành lập tức nhìn thấy một cánh cửa lớn được sơn màu đỏ, hai đầu sư tử bằng đá kiêu ngạo đứng thẳng ở cửa, uy phong lẫm lẫm.
Cửa lớn đóng chặt.
“Hê!”
“Ha!”
Phương Tri Hành nghe thấy trong viện truyền ra tiếng hô, cậu đi đến trước cửa, xuyên qua khe cửa nhìn vào.
Trong viện là một vùng đất cát, bày một hàng cọc người gỗ.
Lúc này đang có năm thiếu niên để trần nửa thân trên, quỳ rạp trên mặt đất tập chống đẩy, đổ đầy mồ hôi.
Phương Tri Hành thấy thế, đã biết bản thân tìm đúng nơi.
Cạch cạch!
Cậu giơ tay gõ cửa.
Không bao lâu, cửa lớn mở ra, một thiếu niên đầu đầy mồ hôi nhô đầu ra, khoẻ mạnh kháu khỉnh, hắn đánh giá Phương Tri Hành rồi quát lớn: “Ăn xin hôi hám, ngươi muốn làm gì? Cút đi, nơi này không có cơm thừa cho ngươi!”
Phương Tri Hành trừng mắt, trầm giọng nói: “Ta không phải ăn mày, ta tìm đến Trình đại hiệp.”
Thiếu niên bị ánh mắt hung ác của Phương Tri Hành làm hoảng sợ, kêu lên: “Ngươi, ngươi chờ đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi hắn xoay người chạy đi.
Không bao lâu, hắn vòng về, mở cửa ra hô: “Vào đi, sư phụ muốn gặp ngươi.”
Phương Tri Hành bước vào cửa, vừa ngẩng đầu cậu đã nhìn thấy một nam tử đứng dưới mái hiên, dáng người hắn cao gầy tóc dài, hai tóc mai hoa râm, xương gò má nhô lên, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo nếp nhăn rất sâu, trong tay cầm một cái hồ lô.
“Dường như người này có bệnh.”
Tế Cẩu ngửi thấy mùi thuốc đông y rất nồng.
Phương Tri Hành cũng ngửi thấy, cậu cẩn thận quan sát Trình Thiên n, phát hiện hắn thở dốc quá mức nặng nề, mặt trắng như tờ giấy, dáng người gầy nhom, thậm chí hơi yếu đuối, nhìn thế nào cũng không giống hạng người võ nghệ cao cường.
Phương Tri Hành đi lên trước, chắp tay nói: “Vãn bối Phương Tri Hành, bái kiến Trình đại hiệp.”
Trình Thiên n nhìn Phương Tri Hành, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên bịt miệng.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”
Một trận ho khan kịch liệt qua đi, trên mặt Trình Thiên n chợt đỏ bừng khác thường, hắn hòa hoãn một lát mới hỏi: “Tìm ta có việc à?”
Phương Tri Hành hơi im lặng, nghiêm túc nói: “Vãn bối muốn tìm hiểu một vài chuyện về võ học, hy vọng Trình đại hiệp có thể giải thích nghi hoặc cho ta.”
Khóe miệng Trình Thiên n nhếch lên, tức giận nói: “Hừ, giải thích nghi hoặc cho ngươi, ngươi cảm thấy ta rảnh lắm hả?”
Phương Tri Hành liền nói: “Ta có tiền, sẽ không bạc đãi ngài.”
Nói xong, cậu trực tiếp lấy ra ba trăm đồng tiền.
Trình Thiên n thay đổi sắc mặt, lờ mờ xuất hiện nét giận dữ.
Tế Cẩu thấy thế, chợt truyền âm nói: “Mày làm gì vậy, người này không đơn giản, hắn rất sĩ diện, sẽ không vì mấy tiền dơ bẩn mà khúm núm.”
Phương Tri Hành cũng truyền âm nói: “Hắn có bệnh, tất nhiên tiêu tốn cực lớn, khẳng định vô cùng thiếu tiền. Ngoài ra, dù hắn trở mặt, tao cũng không sợ, tao không cảm thấy hắn mạnh hơn tao.”
Tế Cẩu rõ ràng trong lòng.
Cũng phải, Phương Tri Hành đã thăng cấp ba lần, nắm giữ hai kỹ năng bộc phát, người chết trên tay cậu ta vượt qua hai bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro