Bát Quái (3)
2024-11-16 20:45:01
Mà Trình Thiên n trước mắt này lại là một con ma bệnh lao.
Bề ngoài Phương Tri Hành cung kính đối với hắn, thật ra nội tâm rất khinh thường.
Ngay sau đó, Trình Thiên n thở dài, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, chỉ vào lư hương bên cạnh nói: “Hỏi đi, thời gian là đến khi cây nhang kia cháy hết.”
Phương Tri Hành nhanh chóng hỏi: “Thiên Nhân là cái gì?”
Trình Thiên n nhìn Phương Tri Hành một cách sâu sắc, trả lời: “Ta chỉ nghe nói qua Thiên Nhân, nhưng ta chưa bao giờ gặp bọn họ, cũng không hiểu biết về bọn họ.”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Thiên Nhân rất lớn mạnh phải không?”
Trình Thiên n: “Ta cũng không rõ. Ta nói rồi, ta không biết bọn họ, thậm chí ta không thể xác định cái gọi là Thiên Nhân có thật sự tồn tại hay không, bọn họ có thể chỉ là truyền thuyết.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, đổi vấn đề khác: “Ngài là võ giả, xin hỏi cảnh giới tu hành của võ giả phân chia như thế nào?”
Trình Thiên n hỏi lại: “Ngươi có biết cái gì là ‘võ’ không?”
Phương Tri Hành hơi giật mình.
Trong nhất thời cậu phát hiện bản thân lại không thể nói rõ ràng “Võ” là cái gì, đây là một khái niệm rất lớn.
“Vẫn mong ngài nói rõ.” Cậu thỉnh giáo nói.
Trình Thiên n khẽ cười nói: “Luyện võ, luyện võ, đến tột cùng là luyện cái gì? Nếu ngươi là một tráng hán cao mười thước, sức lực vô cùng lớn, mà tất cả những người khác đều là người già yếu, ngươi cảm thấy ngươi còn cần luyện võ không?”
Phương Tri Hành đáp: “Ý của ngài là luyện võ chính là luyện sức mạnh?”
“Đúng vậy!”
Trình Thiên n gật đầu: “Chỉ cần sức mạnh của ngươi lớn hơn người khác, sức bật, tốc độ của ngươi đương nhiên cũng càng mạnh, càng nhanh hơn. Cái gọi là luyện võ tức là luyện ra để ngươi có thể đánh bại sức mạnh của người khác!”
Võ là sức mạnh để chiến thắng kẻ địch!
Trình Thiên n tiếp tục nói: “Cảnh giới thứ nhất của võ đạo, đó là rèn luyện sức mạnh của bản thân, đạt tới sức mạnh toàn thân quán thông một hơi thở, cảnh giới này tên là ‘quán lực’.”
“Quán lực, sức mạnh toàn thân quán thông một hơi thở?”
Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Cụ thể là cảm giác như thế nào?”
Trình Thiên n cười nói: “Nói huyền diệu rất huyền diệu, nói đơn giản cũng đơn giản, chính là vặn sức mạnh toàn thân thành một luồng...”
Lời này vừa nói ra!
Phương Tri Hành khẽ động tinh thần, cậu đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ.
Vù!
Một đao bổ xuống!
Rồi lại thu đao vào vỏ!
Trình Thiên n đột nhiên trừng to mắt, một con muỗi rơi xuống trên đùi hắn.
Muỗi vẫn nhích tới nhích lui. Nhưng nó đã không còn cánh!
[Bạt Đao Thuật Phổ Thông max cấp]
Trình Thiên n dụi mắt, khó mà tin nổi, qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn Phương Tri Hành, ngạc nhiên nói: “Thì ra ngươi là võ giả Quán Lực cảnh?! Người đao hợp nhất!!!”
Phương Tri Hành thầm nói quả nhiên.
Từ sau khi cậu nắm giữ Bạt Đao Thuật Phổ Thông max cấp, cậu đã lờ mờ có một cảm giác.
Cậu lớn mạnh hơn người bình thường nhiều, giết người như giết gà!
Trình Thiên n hỏi: “Sư phụ của ngươi là ai?”
Phương Tri Hành lắc đầu: “Không có sư phụ, tự ta luyện.”
“Cái gì, tự ngươi luyện mà luyện đến Quán Lực cảnh?!”
“Ngươi còn là luyện đao pháp!!”
Trình Thiên n quá sợ hãi: “Luyện võ có một khẩu quyết, trước quyền sau cước rồi tới vũ khí!
Công phu quyền cước là dễ dàng tu luyện nhất.
Nhưng cho dù một người luyện tập công phu quyền cước, có sư phụ tay cầm tay chỉ dạy, hơn nữa từ nhỏ bắt đầu luyện võ, cũng phải khổ luyện tám mười năm, mới có thể đột phá đến Quán Lực cảnh!”
Trình Thiên n nhìn Phương Tri Hành, trong lòng khiếp sợ liên tục phóng đại: “Về phần luyện tập binh khí, độ khó tăng thêm gấp bội, chỉ có thể luyện tập càng lâu! Không có sư phụ chỉ điểm, muốn làm đến ‘người đao hợp nhất’, dường như là không có khả năng!”
Nghe xong lời này, Tế Cẩu thầm mắng một câu: cậu ta chính là một tên bật hack, ngươi khen con mẹ gì!
Phương Tri Hành nghe vậy, không khỏi nhìn năm thiếu niên trong viện.
Bọn họ đều đang rèn luyện thân thể, tôi luyện khí lực, nhưng cách Quán Lực cảnh còn rất xa xôi.
Quán lực là kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và kỹ xảo, hai thứ không được thiếu thứ nào.
Sức mạnh của năm thiếu niên đó không đủ, kỹ xảo dở tệ, kém xa tiêu chuẩn của Phương Tri Hành.
"Sau Quán Lực cảnh thì thế nào?" Phương Tri Hành hỏi.
Trình Thiên n nói: “Quán Lực cảnh tập hợp sức mạnh toàn thân thành một luồng, nhưng lúc bắt đầu luồng sức mạnh này rất gầy nhỏ, bởi vậy Quán Lực cảnh được gọi đùa là ‘Tế Xà cảnh’ hoặc ‘Trường Xà cảnh’.
Nhưng rắn nhỏ dần lớn mạnh, sẽ có ngày trưởng thành thành mãng xà, cho nên cảnh giới thứ hai tên là “Đại Mãng cảnh” hoặc là “Mãng Lực cảnh”.
Cảnh giới phía sau theo thứ tự là Ngũ Cầm cảnh, Cửu Ngưu cảnh, Bách Ngưu cảnh, Thiên Quân cảnh, Vạn Phu cảnh… cảnh giới càng cao thì sức mạnh càng lớn, chiến lực cũng mạnh hơn.
Ví dụ Bách Ngưu cảnh, sức mạnh của ngươi lớn bao nhiêu, lực chống đỡ trăm trâu, vô cùng dũng mãnh!
Bề ngoài Phương Tri Hành cung kính đối với hắn, thật ra nội tâm rất khinh thường.
Ngay sau đó, Trình Thiên n thở dài, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, chỉ vào lư hương bên cạnh nói: “Hỏi đi, thời gian là đến khi cây nhang kia cháy hết.”
Phương Tri Hành nhanh chóng hỏi: “Thiên Nhân là cái gì?”
Trình Thiên n nhìn Phương Tri Hành một cách sâu sắc, trả lời: “Ta chỉ nghe nói qua Thiên Nhân, nhưng ta chưa bao giờ gặp bọn họ, cũng không hiểu biết về bọn họ.”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Thiên Nhân rất lớn mạnh phải không?”
Trình Thiên n: “Ta cũng không rõ. Ta nói rồi, ta không biết bọn họ, thậm chí ta không thể xác định cái gọi là Thiên Nhân có thật sự tồn tại hay không, bọn họ có thể chỉ là truyền thuyết.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, đổi vấn đề khác: “Ngài là võ giả, xin hỏi cảnh giới tu hành của võ giả phân chia như thế nào?”
Trình Thiên n hỏi lại: “Ngươi có biết cái gì là ‘võ’ không?”
Phương Tri Hành hơi giật mình.
Trong nhất thời cậu phát hiện bản thân lại không thể nói rõ ràng “Võ” là cái gì, đây là một khái niệm rất lớn.
“Vẫn mong ngài nói rõ.” Cậu thỉnh giáo nói.
Trình Thiên n khẽ cười nói: “Luyện võ, luyện võ, đến tột cùng là luyện cái gì? Nếu ngươi là một tráng hán cao mười thước, sức lực vô cùng lớn, mà tất cả những người khác đều là người già yếu, ngươi cảm thấy ngươi còn cần luyện võ không?”
Phương Tri Hành đáp: “Ý của ngài là luyện võ chính là luyện sức mạnh?”
“Đúng vậy!”
Trình Thiên n gật đầu: “Chỉ cần sức mạnh của ngươi lớn hơn người khác, sức bật, tốc độ của ngươi đương nhiên cũng càng mạnh, càng nhanh hơn. Cái gọi là luyện võ tức là luyện ra để ngươi có thể đánh bại sức mạnh của người khác!”
Võ là sức mạnh để chiến thắng kẻ địch!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thiên n tiếp tục nói: “Cảnh giới thứ nhất của võ đạo, đó là rèn luyện sức mạnh của bản thân, đạt tới sức mạnh toàn thân quán thông một hơi thở, cảnh giới này tên là ‘quán lực’.”
“Quán lực, sức mạnh toàn thân quán thông một hơi thở?”
Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Cụ thể là cảm giác như thế nào?”
Trình Thiên n cười nói: “Nói huyền diệu rất huyền diệu, nói đơn giản cũng đơn giản, chính là vặn sức mạnh toàn thân thành một luồng...”
Lời này vừa nói ra!
Phương Tri Hành khẽ động tinh thần, cậu đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ.
Vù!
Một đao bổ xuống!
Rồi lại thu đao vào vỏ!
Trình Thiên n đột nhiên trừng to mắt, một con muỗi rơi xuống trên đùi hắn.
Muỗi vẫn nhích tới nhích lui. Nhưng nó đã không còn cánh!
[Bạt Đao Thuật Phổ Thông max cấp]
Trình Thiên n dụi mắt, khó mà tin nổi, qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn Phương Tri Hành, ngạc nhiên nói: “Thì ra ngươi là võ giả Quán Lực cảnh?! Người đao hợp nhất!!!”
Phương Tri Hành thầm nói quả nhiên.
Từ sau khi cậu nắm giữ Bạt Đao Thuật Phổ Thông max cấp, cậu đã lờ mờ có một cảm giác.
Cậu lớn mạnh hơn người bình thường nhiều, giết người như giết gà!
Trình Thiên n hỏi: “Sư phụ của ngươi là ai?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Tri Hành lắc đầu: “Không có sư phụ, tự ta luyện.”
“Cái gì, tự ngươi luyện mà luyện đến Quán Lực cảnh?!”
“Ngươi còn là luyện đao pháp!!”
Trình Thiên n quá sợ hãi: “Luyện võ có một khẩu quyết, trước quyền sau cước rồi tới vũ khí!
Công phu quyền cước là dễ dàng tu luyện nhất.
Nhưng cho dù một người luyện tập công phu quyền cước, có sư phụ tay cầm tay chỉ dạy, hơn nữa từ nhỏ bắt đầu luyện võ, cũng phải khổ luyện tám mười năm, mới có thể đột phá đến Quán Lực cảnh!”
Trình Thiên n nhìn Phương Tri Hành, trong lòng khiếp sợ liên tục phóng đại: “Về phần luyện tập binh khí, độ khó tăng thêm gấp bội, chỉ có thể luyện tập càng lâu! Không có sư phụ chỉ điểm, muốn làm đến ‘người đao hợp nhất’, dường như là không có khả năng!”
Nghe xong lời này, Tế Cẩu thầm mắng một câu: cậu ta chính là một tên bật hack, ngươi khen con mẹ gì!
Phương Tri Hành nghe vậy, không khỏi nhìn năm thiếu niên trong viện.
Bọn họ đều đang rèn luyện thân thể, tôi luyện khí lực, nhưng cách Quán Lực cảnh còn rất xa xôi.
Quán lực là kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và kỹ xảo, hai thứ không được thiếu thứ nào.
Sức mạnh của năm thiếu niên đó không đủ, kỹ xảo dở tệ, kém xa tiêu chuẩn của Phương Tri Hành.
"Sau Quán Lực cảnh thì thế nào?" Phương Tri Hành hỏi.
Trình Thiên n nói: “Quán Lực cảnh tập hợp sức mạnh toàn thân thành một luồng, nhưng lúc bắt đầu luồng sức mạnh này rất gầy nhỏ, bởi vậy Quán Lực cảnh được gọi đùa là ‘Tế Xà cảnh’ hoặc ‘Trường Xà cảnh’.
Nhưng rắn nhỏ dần lớn mạnh, sẽ có ngày trưởng thành thành mãng xà, cho nên cảnh giới thứ hai tên là “Đại Mãng cảnh” hoặc là “Mãng Lực cảnh”.
Cảnh giới phía sau theo thứ tự là Ngũ Cầm cảnh, Cửu Ngưu cảnh, Bách Ngưu cảnh, Thiên Quân cảnh, Vạn Phu cảnh… cảnh giới càng cao thì sức mạnh càng lớn, chiến lực cũng mạnh hơn.
Ví dụ Bách Ngưu cảnh, sức mạnh của ngươi lớn bao nhiêu, lực chống đỡ trăm trâu, vô cùng dũng mãnh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro