Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

No Ấm. (2)

2024-11-16 20:45:01

Phương Tri Hành không hiểu thằng bạn nối khố đang nói gì. Tâm linh tương thông giữa bọn họ có giới hạn khoảng cách, vượt qua phạm vi nhất định thì dù Tế Cẩu có nói gì thì cũng thành gâu gâu ẳng ẳng.

Cậu đi qua.

Tế Cẩu đang theo dõi một cái lỗ nhỏ trên bờ sông, truyền âm nói: “Chỗ này có hàng, bên trong hẳn là có vật sống.”

Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Mày có thể nhìn xuyên thấu à? Hay là ngửi thấy cái gì?”

Tế Cẩu đắc ý nói: “Mày nhìn kỹ lại xem, có phải là bùn đất chỗ cửa hang rất xốp không? Tao nghi đây là hang tôm hùm.”

Phương Tri Hành im lặng đổi vị trí rồi ngồi xổm xuống, thò tay vào trong hang.

Tế Cẩu sủa, ý nói: “Mày cẩn thận chút coi, đừng để tôm hùm kẹp cho.”

“Cái này còn cần mày nói à.” Phương Tri Hành cực kỳ cẩn thận, toàn thân căng cứng, cánh tay từ từ với vào bên trong.

Ngón tay cái đột nhiên chạm vào vật gì đó. Thứ này lập tức chui vào chỗ sâu hơn.

Phương Tri Hành giật mình. Đầu tiên là rụt tay lại, tiếp đó lại áp sát hơn. Rất nhanh cậu lại chạm vào vật kia.

“Không phải tôm hùm…”

Phương Tri Hành bất ngờ dùng chộp lấy nó, nhanh chóng lôi ra ngoài.

Vèo vèo!

Phương Tri Hành ưỡn thẳng lưng, một thứ rất dài bị cậu nắm chặt, lôi ra. Đây rõ ràng là một con lươn vàng siêu bự, dài đến hơn 1m.

Lươn vàng giãy dụa điên cuồng, vừa trơn lại vừa dính.

Phương Tri Hành cầm không nổi, dứt khoát ném thẳng lên bờ, để nó rơi trên mặt cỏ.

Lươn vàng lập tức vặn vẹo cơ thể, định chui xuống đất.

“Xem tao đây!”



Tế Cẩu chạy đến cắn vào đuôi lươn vàng. Ai ngờ con hàng này lại như rồng thần quẫy đuôi, vả vào mặt chó ta.

“Áu áu ~”

Tế Cẩu đau đến mức rú ầm lên.

“Vô dụng chết đi được.” Phương Tri Hành vọt lên bờ. Cậu dùng một chân dẫm lên con lươn, sau đó dùng cả hai tay ấn chặt cổ nó xuống đất.

Phương Tri Hành cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực nhưng cậu có thể dùng trọng lượng và hai tay của mình để kiềm chế con lươn vàng siêu bự kia.

Cứ giằng co như thế một lúc, cuối cùng lươn vàng dần kiệt sức. Phạm vi giãy dụa cũng nhỏ đi rất nhiều.

Phương Tri Hành tranh thủ cầm nó lên, nhét vào trong cái sọt trúc rát nát của mình rồi ngã ngồi sang một bên, thở hổn hển.

Lăn lộn một hồi khiến cậu mệt đến hai mức tối sầm, tay nổi hết gân xanh gân đỏ còn run lẩy bẩy.

“Úi mẹ ơi, con lươn này bự thật chứ!” Tế Cẩu lắc lư quanh cái sọt trúc, nước miếng chảy ròng ròng.

Phương Tri Hành nằm liệt trên đất, phải mất một lúc lâu mới hòa hoãn được. Đợi đến khi cơ thể hồi lại chút sức lực, cậu bò dậy, nhấc cái sọt rách kia lên.

Tế Cẩu reo hò: “|Đi, về nhà nấu lên ăn.”

Phương Tri Hành khẽ lắc đầu: “Cứ xử ngay tại chỗ thì hơn.”

“Xử ngay tại chỗ á?” Tế Cẩu hơi nghiêng đầu, đôi mắt ướt sũng trừng lớn: “Đừng nói là máy đói quá, định ăn sống luôn nha? Thật ra tao ăn sống thì không vấn đề gì, còn mày, không sợ ký sinh trùng à?”

Phương Tri Hành bó chiếu, nói: “Nấu cơm dã ngoại, hiểu không?”

Tế Cẩu giật mình, cẩn thận nghĩ lại thì không quay về là chí lý.

Thứ nhất, hai người họ đã đói đến phát sợ rồi, không còn sức để đi xa.

Thứ hai, bọn họ về thôn bắc bếp nấu cơm, lại còn là đồ mặn…dự là chưa ăn xong thì chó cả thôn đều ngửi thấy, chạy lại nhà.

Miễn bàn đến những thôn dân khác, người nào người nấy đều đói như lang như hổ. Nếu bọn họ mò đến đòi chia một miếng, mi cho hay không đây?



Một người một chó rời khỏi bờ sông, đi vào trong rừng cây.

“Đi hết nổi rồi. Làm ở đây đi.”

Phương Tri Hành tìm thấy một chỗ có cát vàng, phía trên có mấy tảng đá chồng lên nhau. Cậu thả sọt trúc xuống, đi xung quanh gom chút cành và lá khô.

Sau đó cậu nhặt nhặt chọn chọn trong đống đá mấy cục hơi vuông vức, dựng thành một cái bếp lò đơn giản.

Tế Cẩu cũng không nhàn rỗi, dùng miệng kéo mấy cành cây khô đến, không quên hỏi thằng bạn thân: “Nhóm lửa kiểu gì mày? Chắc không cần dùng đá đánh đâu nhể?”

“Ồ hố, tao có cái này!”

Phương Tri Hành móc từ trong túi ra một viên đá đánh lửa rồi đập nghiêng lên tảng đá.

Xoẹt! Xoẹt!

Chỉ vài cái đã thấy tia lửa bắn ra, rơi xuống đống lá khô.

Cậu đánh thêm vài lần nữa, có nhiều tia lửa rơi xuống lá khô hơn, khói dần bốc lên.

Phừng!

Một ngọn lửa bốc lên.

Phương Tri Hành vừa tranh thủ dùng miệng thổi để lửa cháy mạnh hơn vừa nhanh tay cho thêm lá và cành khô, tạo thành một đống lửa lớn.

“Mày được đấy!”

Tế Cẩu tấm tắc khen lạ, dùng mắt chó nghiêm túc nhìn người.

Phương Tri Hành không thèm đáp lời, đúng là không còn hơi sức đâu mà ba hoa chích chòe với con hàng này. Cậu lấy lươn vàng ra khỏi giỏ trúc, dùng đá đập chết rồi vứt lên bếp nướng. Ốc đồng cùng sò cũng bị lôi ra luôn, ném thẳng vào lửa nướng chung.

Không lâu sau, lớp da lươn đã xém vàng, ốc đồng và sò cũng phát ra tiếng xèo xèo rồi mở miệng.

Mùi thơm mang theo chút tanh tanh của thủy sản tràn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Số ký tự: 0