Chia Đồ Ăn
2024-11-16 20:45:01
Ực ực!
Phương Tri Hành liên tục nuốt nước miếng, không thể ngừng được. Nước dãi của Tế Cẩu thì cứ gọi là chảy thành dòng xuống đất.
Trong ba cái, quen thuộc nhất đường nhiên là sò. Hơn nữa trước khi xuyên đến đây, bọn họ đang ăn đồ nướng, thứ vừa bỏ vào miệng chính là sò biển nướng tỏi ăn kèm với bún tàu.
Phương Tri Hành đưa tay nhấc con sò lên. Có điều vỏ ngoài của nó nóng đến bỏng cả tay, cậu chàng tranh thủ bỏ sang một bên cho nguội bớt.
Tế Cẩu nhích nhích người, đến gần con sò nướng.
Phương Tri Hiểu liếc mắt nhìn con hàng này, nhe răng nói: “Mày ăn trước đi.”
“Tao ăn trước á?”
Tế Cẩu ngẩng đầu, hết nhìn Phương Tri Hành lại nhìn con lươn nướng vàng ươm, thơm ngào ngạt, lắc đầu nói: “Không không không, mày ăn trước đi. Dù sao thì đây cũng là thành quả lao động vất vả của mày, tao chỉ là chân lon ton phụ việc thôi.”
“Stop đê! Coi như mày biết điều.”
Phương Tri Hành không vội không chậm cầm con sò lên. Vừa hé miệng, cảm giác đói khát đã lên đến cực điểm.
Trong cái nhìn chăm chú đầm đìa nước miếng của Tế Cẩu, cậu làm một miếng hết nguyên con sò. Nhai nhai vài lần, khoang miệng bùng nổ vị thơm, bùng nổ nước ngọt tiết ra từ sò.
Cậu nuốt xuống.
Một miếng thịt sò giống như chứa sức nặng của vạn quân, mạnh mẽ đè ép cảm giác đói khát tưởng chừng không thể thắng được kia xuống.
“Quá là sướng!”
Phương Tri Hành cực kỳ cảm động, cực kỳ thỏa mãn!.
Chỉ có những người từng thật sự chịu đói mới có thể cảm nhận được phần thỏa mãn này.
Tiếp theo cậu thả vot sò xuống. đặt trước mặt chó nhỏ nhà mình.
Tế Cẩu: ???
“Nhìn gì mà nhìn, mau liếm đi!”
Phương Tri Hành thúc giục: “Trên vỏ còn nước lại có muối, không thể lãng phí được.”
Tế Cẩu cảm thấy cơn giận cùng xấu hổ xộc lên não, chửi ầm lên: “Đệt cả nhà mày! Phương Tri Hành, mày chịu khó làm người tí đi! Bố đây đường đường chính chính nói cho mày biết: đừng xem tao là chó. Bố đây không phải chó!”
“Có cái rắm. Mày còn chó hơn cả chó.” Phương Tri Hành khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Không liếm thì dẹp mọe nó đi. Dù sao đứa chịu đói cũng là mày.”
Tế Cầu vừa nghe đến chứ ‘đói’ là thì bụng lập tức sôi lên ùng ục, bản năng bắt nguồn từ cơ thể nhanh chóng chiến thắng lý trí.
Loạp xoạp~
Tế Cẩu liếm vỏ sò, trong đôi mắt chó lập tức hiện lên vẻ say mê. Liếm kiểu này sảng khoái chết được!
Đây là thú vui khi làm chó à?
Thật là kỳ diệu mà!
Sau đó, chó ta giống như mở được cánh cửa thông đến một thế giới mới, mê mẩn, liếm như điên.
Liếm xong mặt trong của vỏ sò còn lật lại, liếm luôn cả phía ngoài.
“Hừ, chó chính là chó.”
Trong lòng Phương Tri Hành thầm cười trộm, dùng nhánh cây lật đi lật lại con lươn thêm vài lần. Cậu nướng đến khi trong mềm ngoài xém mới cảm thấy đủ rồi, bắt đầu đánh chén.
“Chờ đã, chia cho tao một nửa coi!”
Tế Cẩu bước lên phía trước, chân phải đặt lên một tảng đá, ngẩng cao đầu, nhe răng ẻng ẻng. Mặt sữa non choẹt cố tỏ ra hung ác.
Phương Tri Hành lạnh lùng nói: “Tao ăn thịt, mày gặm xương.”
Tế Cẩu quát: “Tao còn bé tí thế này, ăn thế méo nào được xương động vật? Làm người thì phải có lương tâm chứ! Mày đừng quên hang lươn là do tao phát hiện.”
Phương Tri Hành nói nhỏ: “Cho mày ăn thịt cũng được. Sủa câu ‘chủ nhân siêu đẹp trai’ nghe thử đi nào.”
“Mày thả rắm chó đi! Đứng trước mặt Trương Trường Kích tao, mày cũng xứng hả?” Tế Cẩu nhe răng trợn mắt, của áu áu.
Phương Tri Hành trực tiếp quay đi, há miệng cắn phần dày nhất trên lưng lươn vàng. Miệng lập tức bị nhồi đầy thịt.
“Phương! Tri! Hành!”
Tế Cẩu sốt ruột, bốn chân nhỏ đạp đạp chạy đến trước mặt thằng bạn tró.
Có điều Phương Tri Hành lại quay phắt sang chỗ khác, chuẩn điệu bộ trêu chó.
“Áu áu, bố liều mạng với mày!”
Phương Tri Hành không thèm phản ứng lại, ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch vạn vật. Chỉ thoáng cái quá nửa con lươn đã chui vào bụng cậu.
Cuối cùng thì cảm giác đói đến cồn cào cũng biến mất.
Lúc này tốc độ của cậu mới chậm lại, thấy nguyên con lươn bự chảng chỉ còn mỗi cái đầu với một đoạn đuôi dính tí thịt.
“Tiết kiệm tí sức đi. Nào, đến đấy, cho mày ăn.”
Phương Tri Hành đặt bộ xương lươn lên tảng đá.
Tế Cẩu lập tức chạy đến há miệng cắn đuôi lươn tha đi, vẫn không quên lầm bầm lầu bầu: “Mẹ mày, thứ ăn mảnh. Sớm muộn gì cũng bị quả báo.”
Phương Tri Hành tỉnh bơ nói: “Tao ăn không đủ no thì lấy đâu ra sức đi săn, lúc đấy cả hai đều chết đói nhe răng. Nếu mày có thể săn bắn, sau này tao để mày ăn nhiều hơn, thế nào?”
“...”
Tế Cẩu lập tức câm họng, không cãi được câu nào.
Cũng may là hình thể nó không lớn lắm, ăn tí thịt chỗ đuôi với cái đầu, lại thêm ít xương vụn cũng no được 7 - 8 phần.
Cuối cùng, con ốc đồng còn lại cũng bị Phương Tri Hành ăn hết.
Một người một chó nằm sải lai trên đất vừa đợi tiêu cơm vừa phơi nắng, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời. Hai người đối với tương lại ngoài mông lung thì cũng chỉ có mờ mịt.
Phương Tri Hành liên tục nuốt nước miếng, không thể ngừng được. Nước dãi của Tế Cẩu thì cứ gọi là chảy thành dòng xuống đất.
Trong ba cái, quen thuộc nhất đường nhiên là sò. Hơn nữa trước khi xuyên đến đây, bọn họ đang ăn đồ nướng, thứ vừa bỏ vào miệng chính là sò biển nướng tỏi ăn kèm với bún tàu.
Phương Tri Hành đưa tay nhấc con sò lên. Có điều vỏ ngoài của nó nóng đến bỏng cả tay, cậu chàng tranh thủ bỏ sang một bên cho nguội bớt.
Tế Cẩu nhích nhích người, đến gần con sò nướng.
Phương Tri Hiểu liếc mắt nhìn con hàng này, nhe răng nói: “Mày ăn trước đi.”
“Tao ăn trước á?”
Tế Cẩu ngẩng đầu, hết nhìn Phương Tri Hành lại nhìn con lươn nướng vàng ươm, thơm ngào ngạt, lắc đầu nói: “Không không không, mày ăn trước đi. Dù sao thì đây cũng là thành quả lao động vất vả của mày, tao chỉ là chân lon ton phụ việc thôi.”
“Stop đê! Coi như mày biết điều.”
Phương Tri Hành không vội không chậm cầm con sò lên. Vừa hé miệng, cảm giác đói khát đã lên đến cực điểm.
Trong cái nhìn chăm chú đầm đìa nước miếng của Tế Cẩu, cậu làm một miếng hết nguyên con sò. Nhai nhai vài lần, khoang miệng bùng nổ vị thơm, bùng nổ nước ngọt tiết ra từ sò.
Cậu nuốt xuống.
Một miếng thịt sò giống như chứa sức nặng của vạn quân, mạnh mẽ đè ép cảm giác đói khát tưởng chừng không thể thắng được kia xuống.
“Quá là sướng!”
Phương Tri Hành cực kỳ cảm động, cực kỳ thỏa mãn!.
Chỉ có những người từng thật sự chịu đói mới có thể cảm nhận được phần thỏa mãn này.
Tiếp theo cậu thả vot sò xuống. đặt trước mặt chó nhỏ nhà mình.
Tế Cẩu: ???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhìn gì mà nhìn, mau liếm đi!”
Phương Tri Hành thúc giục: “Trên vỏ còn nước lại có muối, không thể lãng phí được.”
Tế Cẩu cảm thấy cơn giận cùng xấu hổ xộc lên não, chửi ầm lên: “Đệt cả nhà mày! Phương Tri Hành, mày chịu khó làm người tí đi! Bố đây đường đường chính chính nói cho mày biết: đừng xem tao là chó. Bố đây không phải chó!”
“Có cái rắm. Mày còn chó hơn cả chó.” Phương Tri Hành khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Không liếm thì dẹp mọe nó đi. Dù sao đứa chịu đói cũng là mày.”
Tế Cầu vừa nghe đến chứ ‘đói’ là thì bụng lập tức sôi lên ùng ục, bản năng bắt nguồn từ cơ thể nhanh chóng chiến thắng lý trí.
Loạp xoạp~
Tế Cẩu liếm vỏ sò, trong đôi mắt chó lập tức hiện lên vẻ say mê. Liếm kiểu này sảng khoái chết được!
Đây là thú vui khi làm chó à?
Thật là kỳ diệu mà!
Sau đó, chó ta giống như mở được cánh cửa thông đến một thế giới mới, mê mẩn, liếm như điên.
Liếm xong mặt trong của vỏ sò còn lật lại, liếm luôn cả phía ngoài.
“Hừ, chó chính là chó.”
Trong lòng Phương Tri Hành thầm cười trộm, dùng nhánh cây lật đi lật lại con lươn thêm vài lần. Cậu nướng đến khi trong mềm ngoài xém mới cảm thấy đủ rồi, bắt đầu đánh chén.
“Chờ đã, chia cho tao một nửa coi!”
Tế Cẩu bước lên phía trước, chân phải đặt lên một tảng đá, ngẩng cao đầu, nhe răng ẻng ẻng. Mặt sữa non choẹt cố tỏ ra hung ác.
Phương Tri Hành lạnh lùng nói: “Tao ăn thịt, mày gặm xương.”
Tế Cẩu quát: “Tao còn bé tí thế này, ăn thế méo nào được xương động vật? Làm người thì phải có lương tâm chứ! Mày đừng quên hang lươn là do tao phát hiện.”
Phương Tri Hành nói nhỏ: “Cho mày ăn thịt cũng được. Sủa câu ‘chủ nhân siêu đẹp trai’ nghe thử đi nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mày thả rắm chó đi! Đứng trước mặt Trương Trường Kích tao, mày cũng xứng hả?” Tế Cẩu nhe răng trợn mắt, của áu áu.
Phương Tri Hành trực tiếp quay đi, há miệng cắn phần dày nhất trên lưng lươn vàng. Miệng lập tức bị nhồi đầy thịt.
“Phương! Tri! Hành!”
Tế Cẩu sốt ruột, bốn chân nhỏ đạp đạp chạy đến trước mặt thằng bạn tró.
Có điều Phương Tri Hành lại quay phắt sang chỗ khác, chuẩn điệu bộ trêu chó.
“Áu áu, bố liều mạng với mày!”
Phương Tri Hành không thèm phản ứng lại, ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch vạn vật. Chỉ thoáng cái quá nửa con lươn đã chui vào bụng cậu.
Cuối cùng thì cảm giác đói đến cồn cào cũng biến mất.
Lúc này tốc độ của cậu mới chậm lại, thấy nguyên con lươn bự chảng chỉ còn mỗi cái đầu với một đoạn đuôi dính tí thịt.
“Tiết kiệm tí sức đi. Nào, đến đấy, cho mày ăn.”
Phương Tri Hành đặt bộ xương lươn lên tảng đá.
Tế Cẩu lập tức chạy đến há miệng cắn đuôi lươn tha đi, vẫn không quên lầm bầm lầu bầu: “Mẹ mày, thứ ăn mảnh. Sớm muộn gì cũng bị quả báo.”
Phương Tri Hành tỉnh bơ nói: “Tao ăn không đủ no thì lấy đâu ra sức đi săn, lúc đấy cả hai đều chết đói nhe răng. Nếu mày có thể săn bắn, sau này tao để mày ăn nhiều hơn, thế nào?”
“...”
Tế Cẩu lập tức câm họng, không cãi được câu nào.
Cũng may là hình thể nó không lớn lắm, ăn tí thịt chỗ đuôi với cái đầu, lại thêm ít xương vụn cũng no được 7 - 8 phần.
Cuối cùng, con ốc đồng còn lại cũng bị Phương Tri Hành ăn hết.
Một người một chó nằm sải lai trên đất vừa đợi tiêu cơm vừa phơi nắng, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời. Hai người đối với tương lại ngoài mông lung thì cũng chỉ có mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro