Thời Loạn Lạc.
2024-11-16 20:45:01
Một lúc lâu sau, Tế Cẩu đột nhiên hỏi: “Mày nói xem, mấy con ghệ của tao có niệm tình cũ, nhớ tao không?”
Phương Tri Hành im lặng một lát rồi trả lời: “Chắc chắn là có rồi đấy. Cho đến khi mấy cô ấy cùng đến lễ tang của mày.”
Tế Cẩu không nhịn được, trong đầu hiện lên hình ảnh mấy cô gái trong tang lễ. Sau đó lại kinh ngạc phát hiện ra: không chỉ có một người bạn gái thôi đâu.
“Ha ha ha ha!”
Một người một chó bỗng nhiên cười phá lên.
Nghỉ ngơi khoảng hai tiếng, mới đảo mắt đã đến lúc mặt trời lên cao.
Phương Tri Hành thử cảm nhận cơ thể, thấy khí lực đã phục hồi gần đủ.
Hừm, không hổ là sức trai mười tám, thể năng khôi phục đúng là nhanh.
"Đi, lại xuống sông bắt thêm ít đồ, bảo đảm trưa có cơm ăn." Cậu nhấc cái sọt rách của mình lên, cất bước trở về bờ sông.
Tế Cẩu nhắm mắt theo đuôi, cái đuôi lắc lư loạng choạng, có vẻ rất sung sướng.
Không lâu sau, Phương Tri Hành lại một nữa lội xuống dòng sông đục ngầu, lần mò dọc theo cỏ dại rậm rạp bên bờ để tìm kiếm. Còn Tế Cẩu thì chạy phía trước tìm hiểu tình hình.
Một con sò, lại mò thêm được một con sò . . .
Phương Tri Hành nhanh chóng phát hiện: thật ra dưới đáy bùn có không ít sò, thể hình đều tương đối lớn. Giống như bình thường không ai đánh bắt chúng.
Cẩn thận lục tìm trong ký ức, Phương Tri Hành lại phát hiện: trong trí nhớ của nguyên thân Đại Ngưu, cậu ta chưa từng ăn sò! Cũng chưa từng thấy những người khác ăn sò .
"Chẳng lẽ người ở thế giới này không biết sò có thể ăn được ư?" Phương Tri Hành suy nghĩ.
Cứ như vậy, nửa tiếng thoáng cái đã trôi qua.
Phương Tri Hành thu hoạch rất khá, mò được chừng 20 con sò và ốc nhồi, để đầy hơn nửa cái sọt. Trong lúc đấy cậu thọt thử ba cái hang, tiếc là toàn bộ đều trống rỗng toi công.
"Không thể mò tiếp được, xách không nổi."
Phương Tri Hành hao hết sức lực, kéo cái sọt trúc rách nát lên bờ, nét mặt tràn đầy vui vẻ nhìn phần thu hoạch của mình. Đủ để bọn họ chén no một bữa.
Lúc trước cậu còn nghĩ là năm bị nạn đói thế này thì tìm kiếm thức ăn sẽ cực kỳ khó khăn, có lẽ bọn họ sẽ phải ăn cỏ gặm vỏ cây. Đánh chết cũng không ngờ được trong sông lại có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy.
Thế nhưng tại sao những thôn dân khác không đến đánh bắt? Tất cả đều cắm đầu cắm cổ chạy chạy lên núi chứ?
Phương Tri Hành đang suy ngẫm thì Tế Cẩu chạy đến góp mặt. Nó nhìn thử vào trong cái sọt trúc rách nát, hài lòng nói: "Hai ta làm tốt lắm, hợp tác vui vẻ."
Phương Tri Hành khinh bỉ: "Có mày hay không thì kết quả khác méo gì nhau."
Tế Cẩu lập tức kêu lên: "Nói lời khốn nạn gì thế? Tao không giúp mày tìm được mấy cái hang à? Tao không giúp mày canh chừng chắc? Mày thế này là trở mặt không nhận chó. Còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì lương tâm của mày cũng đen thùi lùi. Có vứt cho chó, nó cũng không thèm ăn."
"Ha ha, mắt tró của mày tìm mãi mới được ba cái hang nhưng bên trong trống rỗng, đến sợi lông cũng chẳng có. Còn không biết xấu hổ mà ở đây kể lể, mặt chó dày ghê ha!" Phương Tri Hành xem thường, nói
Một người một chó đấu võ mồm đến tận buổi trưa, sau đó lại đi nhóm lửa nướng đồ, làm một bữa no nê thỏa thích.
Liên tục có được hai bữa cơm no là chuyện cực kỳ khó tưởng.
Cả người Phương Tri Hành tràn đầy hăng hái, buổi chiều lại tiếp tục lội sông, mục tiên cực kỳ rõ ràng: mò sò, ốc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà mặt trời đã sắp lặn, hoàng hôn đến nơi rồi.
"A! Kia là cái gì?"
Tế Cẩu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về mặt sông phía thượng du. Giữa sóng lớn cuồn cuộn, có một bóng đen lờ mờ đang liên tục nhấp nhô.
Nghe vậy, Phương Tri Hành cũng ngẩng đầu nhìn lại, hơi nheo lại.
Thị lực của chó yếu hơn con người rất nhiều, Tế Cẩu chỉ nhìn được một mảng đen thui nhưng Phương Tri Hành lại thấy rất rõ:có một chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng.
Ban đầu nhìn thì thấy rất xa, có điều thuyền lớn lại nhanh chóng lướt đến
Sóng đánh lớn hơn, tràn cả lên hai bên bờ sông.
Phương Tri Hành vội vã trèo lên.
"Này, chàng trai trên bờ ơi!"
Trên boong có người vẫy tay, cất giọng lôi kéo: "Cho hỏi đường chút đi. Phía trước là thôn Phục Ngưu hả?"
Phương Tri Hành khẩn cấp đánh giá gã chèo thuyền. Đối phương có người rất khỏe mạnh, làn da ngăm đen, râu ria xồm xoàm. Cậu lên tiếng đáp lại: "Đúng vậy."
"Còn xa lắm không?"
"Không xa. Cách hạ du khoảng hai dặm."
"Được, xin đa tạ!"
Người chèo thuyền làm động tác chắp tay.
Phương Tri Hành đưa mắt nhìn thuyền lớn lướt ngang qua mình, thấy được trên boong còn có hai bóng người cao lớn. Chiều cao của bọn họ vào khoảng 1m8 đến 1m9, hở ngực lộ lưng, vạm vỡ, da màu đồng cổ. Ánh mắt sắc bén, xương gò má nhô cao, quanh huyệt Thái Dương nổi đầy gân xanh thô to.
Quan trọng nhất là bọn họ đeo đao ở bên hông!
Cột buồm cũng treo cờ, phía trên dùng ngân câu bút sắt viết một chữ hay ký hiệu gì đó.
Tiếc là Đại Ngưu dốt đặc cán mai, Phương Tri Hành cũng chưa từng nhìn thấy loại này văn tự nên xem không hiểu.
Phương Tri Hành im lặng một lát rồi trả lời: “Chắc chắn là có rồi đấy. Cho đến khi mấy cô ấy cùng đến lễ tang của mày.”
Tế Cẩu không nhịn được, trong đầu hiện lên hình ảnh mấy cô gái trong tang lễ. Sau đó lại kinh ngạc phát hiện ra: không chỉ có một người bạn gái thôi đâu.
“Ha ha ha ha!”
Một người một chó bỗng nhiên cười phá lên.
Nghỉ ngơi khoảng hai tiếng, mới đảo mắt đã đến lúc mặt trời lên cao.
Phương Tri Hành thử cảm nhận cơ thể, thấy khí lực đã phục hồi gần đủ.
Hừm, không hổ là sức trai mười tám, thể năng khôi phục đúng là nhanh.
"Đi, lại xuống sông bắt thêm ít đồ, bảo đảm trưa có cơm ăn." Cậu nhấc cái sọt rách của mình lên, cất bước trở về bờ sông.
Tế Cẩu nhắm mắt theo đuôi, cái đuôi lắc lư loạng choạng, có vẻ rất sung sướng.
Không lâu sau, Phương Tri Hành lại một nữa lội xuống dòng sông đục ngầu, lần mò dọc theo cỏ dại rậm rạp bên bờ để tìm kiếm. Còn Tế Cẩu thì chạy phía trước tìm hiểu tình hình.
Một con sò, lại mò thêm được một con sò . . .
Phương Tri Hành nhanh chóng phát hiện: thật ra dưới đáy bùn có không ít sò, thể hình đều tương đối lớn. Giống như bình thường không ai đánh bắt chúng.
Cẩn thận lục tìm trong ký ức, Phương Tri Hành lại phát hiện: trong trí nhớ của nguyên thân Đại Ngưu, cậu ta chưa từng ăn sò! Cũng chưa từng thấy những người khác ăn sò .
"Chẳng lẽ người ở thế giới này không biết sò có thể ăn được ư?" Phương Tri Hành suy nghĩ.
Cứ như vậy, nửa tiếng thoáng cái đã trôi qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Tri Hành thu hoạch rất khá, mò được chừng 20 con sò và ốc nhồi, để đầy hơn nửa cái sọt. Trong lúc đấy cậu thọt thử ba cái hang, tiếc là toàn bộ đều trống rỗng toi công.
"Không thể mò tiếp được, xách không nổi."
Phương Tri Hành hao hết sức lực, kéo cái sọt trúc rách nát lên bờ, nét mặt tràn đầy vui vẻ nhìn phần thu hoạch của mình. Đủ để bọn họ chén no một bữa.
Lúc trước cậu còn nghĩ là năm bị nạn đói thế này thì tìm kiếm thức ăn sẽ cực kỳ khó khăn, có lẽ bọn họ sẽ phải ăn cỏ gặm vỏ cây. Đánh chết cũng không ngờ được trong sông lại có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy.
Thế nhưng tại sao những thôn dân khác không đến đánh bắt? Tất cả đều cắm đầu cắm cổ chạy chạy lên núi chứ?
Phương Tri Hành đang suy ngẫm thì Tế Cẩu chạy đến góp mặt. Nó nhìn thử vào trong cái sọt trúc rách nát, hài lòng nói: "Hai ta làm tốt lắm, hợp tác vui vẻ."
Phương Tri Hành khinh bỉ: "Có mày hay không thì kết quả khác méo gì nhau."
Tế Cẩu lập tức kêu lên: "Nói lời khốn nạn gì thế? Tao không giúp mày tìm được mấy cái hang à? Tao không giúp mày canh chừng chắc? Mày thế này là trở mặt không nhận chó. Còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì lương tâm của mày cũng đen thùi lùi. Có vứt cho chó, nó cũng không thèm ăn."
"Ha ha, mắt tró của mày tìm mãi mới được ba cái hang nhưng bên trong trống rỗng, đến sợi lông cũng chẳng có. Còn không biết xấu hổ mà ở đây kể lể, mặt chó dày ghê ha!" Phương Tri Hành xem thường, nói
Một người một chó đấu võ mồm đến tận buổi trưa, sau đó lại đi nhóm lửa nướng đồ, làm một bữa no nê thỏa thích.
Liên tục có được hai bữa cơm no là chuyện cực kỳ khó tưởng.
Cả người Phương Tri Hành tràn đầy hăng hái, buổi chiều lại tiếp tục lội sông, mục tiên cực kỳ rõ ràng: mò sò, ốc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà mặt trời đã sắp lặn, hoàng hôn đến nơi rồi.
"A! Kia là cái gì?"
Tế Cẩu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về mặt sông phía thượng du. Giữa sóng lớn cuồn cuộn, có một bóng đen lờ mờ đang liên tục nhấp nhô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Phương Tri Hành cũng ngẩng đầu nhìn lại, hơi nheo lại.
Thị lực của chó yếu hơn con người rất nhiều, Tế Cẩu chỉ nhìn được một mảng đen thui nhưng Phương Tri Hành lại thấy rất rõ:có một chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng.
Ban đầu nhìn thì thấy rất xa, có điều thuyền lớn lại nhanh chóng lướt đến
Sóng đánh lớn hơn, tràn cả lên hai bên bờ sông.
Phương Tri Hành vội vã trèo lên.
"Này, chàng trai trên bờ ơi!"
Trên boong có người vẫy tay, cất giọng lôi kéo: "Cho hỏi đường chút đi. Phía trước là thôn Phục Ngưu hả?"
Phương Tri Hành khẩn cấp đánh giá gã chèo thuyền. Đối phương có người rất khỏe mạnh, làn da ngăm đen, râu ria xồm xoàm. Cậu lên tiếng đáp lại: "Đúng vậy."
"Còn xa lắm không?"
"Không xa. Cách hạ du khoảng hai dặm."
"Được, xin đa tạ!"
Người chèo thuyền làm động tác chắp tay.
Phương Tri Hành đưa mắt nhìn thuyền lớn lướt ngang qua mình, thấy được trên boong còn có hai bóng người cao lớn. Chiều cao của bọn họ vào khoảng 1m8 đến 1m9, hở ngực lộ lưng, vạm vỡ, da màu đồng cổ. Ánh mắt sắc bén, xương gò má nhô cao, quanh huyệt Thái Dương nổi đầy gân xanh thô to.
Quan trọng nhất là bọn họ đeo đao ở bên hông!
Cột buồm cũng treo cờ, phía trên dùng ngân câu bút sắt viết một chữ hay ký hiệu gì đó.
Tiếc là Đại Ngưu dốt đặc cán mai, Phương Tri Hành cũng chưa từng nhìn thấy loại này văn tự nên xem không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro