Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Bà Nội Quá Dữ
2024-11-13 13:34:33
Vân Sơn và Vân Chu thị cảm giác như vừa bị tát thẳng mặt, bỏng rát đau đớn. Cuối cùng, họ đã hiểu ra rằng nương thật sự chẳng nể mặt họ chút nào.
La Tử Vi cũng chẳng muốn nhìn hai kẻ đáng ghét này thêm nữa, bèn phẩy tay xua đuổi, giọng mất kiên nhẫn, “Được rồi, ta nói vậy là đủ rồi. Nghe lọt tai thì nghe, không nghe thì cứ coi như ta nói hươu nói vượn. Cứ thế đi, lát nữa làm sạch gà xong cứ để đấy, ta bảo ta tự làm thì cứ để ta tự làm, khỏi cần rườm rà thêm nữa. Ta đói rồi.”
Một tràng nói thẳng thừng khiến Vân Sơn và Vân Chu thị xấu hổ đỏ mặt tía tai, chỉ mong có cái lỗ nào mà chui xuống, trong lòng thấy không thoải mái chút nào.
Rõ ràng, nương đã có ác cảm với vợ chồng họ rồi.
Ban đầu Vân Sơn còn định dùng ba tấc lưỡi để thanh minh cho mình và vợ vài câu, nhưng sau khi thấy nương không chút nể nang mà lột trần mọi thứ, hắn đành khôn ngoan im lặng.
Nếu nói nhiều hơn, e rằng sẽ lộ ra việc lúc nương ngất họ không chịu đi mời thầy thuốc cứu chữa, thứ hành vi tệ bạc của kẻ làm con như thế chỉ khiến người trong thôn khinh bỉ.
Thêm vào đó là chuyện của Vân Tú, nếu hàng xóm nghe phong thanh, thì họ sẽ không còn mặt mũi mà sống ở thôn Thanh Sơn này nữa.
Nghĩ đến đó, Vân Sơn đưa ánh mắt ra hiệu cho Vân Chu thị, cả hai mang theo nỗi lo sợ mà rời đi.
“Khụ khụ…. Tú nhi, ra rót cho nương chén nước.” Sau khi đuổi hai vợ chồng Vân Sơn ra khỏi phòng, La Tử Vi gọi Vân Tú.
Vân Tú vội vã đáp, nhẹ nhàng nói, “Nương chờ chút nhé, nhắm mắt nghỉ ngơi thêm, con đi nấu chút nước nóng cho nương uống, xong sẽ gọi nương dậy.”
“Bà ơi, con đi giúp cô nấu nước.” Cậu bé Mộc Xương bốn tuổi thấy cô đi thì đâm ra căng thẳng.
Cậu bé sợ bà nội lắm, thật sự là rất sợ! Bà hung dữ quá, bỏ cậu bé với đệ đệ cho bà trông coi thế này, cậu bé sợ đến chết, bèn lí nhí, giọng run run nói với La Tử Vi.
La Tử Vi vốn không giỏi giao tiếp với trẻ con, nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Mộc Xương thì biết rằng đứa bé này từ nhỏ đã quen thấy bà nội mình dữ dằn, nên chắc hẳn trong lòng đã có bóng đen sợ hãi, không dám ở một mình với bà.
Haizz… xem ra muốn thay đổi hình ảnh dữ dằn của nguyên chủ là một nhiệm vụ không hề dễ dàng.
La Tử Vi cũng chẳng định thay đổi ngay lập tức, nên với Mộc Xương, chỉ tỏ thái độ hòa nhã một chút, giọng nói mềm mỏng hơn, “Ừ, đi đi, nhưng nhớ cẩn thận đấy, đừng để ngã nhé.”
Mộc Xương vốn đang cúi đầu sợ sệt, nghe bà nói bằng giọng dịu dàng thì bất ngờ ngẩng lên nhìn bà, rồi nhanh chóng trèo xuống giường đất, nhón đôi chân nhỏ bước qua bậc cửa, loạng choạng chạy đi.
Còn Mộc Thịnh hai tuổi thì vẫn đang ngủ say. Đứa trẻ này quả là ngủ ngon, dù người lớn nói chuyện rôm rả cũng chẳng thức giấc, khiến La Tử Vi cảm thấy vui vẻ.
Chỉ là, chẳng biết đứa con thứ hai Vân Hà và con dâu Vân Giang thị, cùng đứa con thứ ba Vân Văn và con dâu Hà thị – những kẻ đang ở bên nhà ngoại – sẽ lại gây phiền phức thế nào.
Trong ký ức của La Tử Vi, nguyên chủ không mấy thích hai cặp vợ chồng này.
Sở dĩ nguyên chủ không ưa, là bởi con dâu cả Vân Chu thị đã nhiều lần đến than phiền, nói xấu vợ chồng hai đệ đệ trước mặt bà, cho rằng hai người đó hay lười biếng trốn việc, còn ngầm trách bà là nương mà quá bá đạo, khiến bà sinh ra ác cảm với họ.
La Tử Vi cũng chẳng muốn nhìn hai kẻ đáng ghét này thêm nữa, bèn phẩy tay xua đuổi, giọng mất kiên nhẫn, “Được rồi, ta nói vậy là đủ rồi. Nghe lọt tai thì nghe, không nghe thì cứ coi như ta nói hươu nói vượn. Cứ thế đi, lát nữa làm sạch gà xong cứ để đấy, ta bảo ta tự làm thì cứ để ta tự làm, khỏi cần rườm rà thêm nữa. Ta đói rồi.”
Một tràng nói thẳng thừng khiến Vân Sơn và Vân Chu thị xấu hổ đỏ mặt tía tai, chỉ mong có cái lỗ nào mà chui xuống, trong lòng thấy không thoải mái chút nào.
Rõ ràng, nương đã có ác cảm với vợ chồng họ rồi.
Ban đầu Vân Sơn còn định dùng ba tấc lưỡi để thanh minh cho mình và vợ vài câu, nhưng sau khi thấy nương không chút nể nang mà lột trần mọi thứ, hắn đành khôn ngoan im lặng.
Nếu nói nhiều hơn, e rằng sẽ lộ ra việc lúc nương ngất họ không chịu đi mời thầy thuốc cứu chữa, thứ hành vi tệ bạc của kẻ làm con như thế chỉ khiến người trong thôn khinh bỉ.
Thêm vào đó là chuyện của Vân Tú, nếu hàng xóm nghe phong thanh, thì họ sẽ không còn mặt mũi mà sống ở thôn Thanh Sơn này nữa.
Nghĩ đến đó, Vân Sơn đưa ánh mắt ra hiệu cho Vân Chu thị, cả hai mang theo nỗi lo sợ mà rời đi.
“Khụ khụ…. Tú nhi, ra rót cho nương chén nước.” Sau khi đuổi hai vợ chồng Vân Sơn ra khỏi phòng, La Tử Vi gọi Vân Tú.
Vân Tú vội vã đáp, nhẹ nhàng nói, “Nương chờ chút nhé, nhắm mắt nghỉ ngơi thêm, con đi nấu chút nước nóng cho nương uống, xong sẽ gọi nương dậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà ơi, con đi giúp cô nấu nước.” Cậu bé Mộc Xương bốn tuổi thấy cô đi thì đâm ra căng thẳng.
Cậu bé sợ bà nội lắm, thật sự là rất sợ! Bà hung dữ quá, bỏ cậu bé với đệ đệ cho bà trông coi thế này, cậu bé sợ đến chết, bèn lí nhí, giọng run run nói với La Tử Vi.
La Tử Vi vốn không giỏi giao tiếp với trẻ con, nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Mộc Xương thì biết rằng đứa bé này từ nhỏ đã quen thấy bà nội mình dữ dằn, nên chắc hẳn trong lòng đã có bóng đen sợ hãi, không dám ở một mình với bà.
Haizz… xem ra muốn thay đổi hình ảnh dữ dằn của nguyên chủ là một nhiệm vụ không hề dễ dàng.
La Tử Vi cũng chẳng định thay đổi ngay lập tức, nên với Mộc Xương, chỉ tỏ thái độ hòa nhã một chút, giọng nói mềm mỏng hơn, “Ừ, đi đi, nhưng nhớ cẩn thận đấy, đừng để ngã nhé.”
Mộc Xương vốn đang cúi đầu sợ sệt, nghe bà nói bằng giọng dịu dàng thì bất ngờ ngẩng lên nhìn bà, rồi nhanh chóng trèo xuống giường đất, nhón đôi chân nhỏ bước qua bậc cửa, loạng choạng chạy đi.
Còn Mộc Thịnh hai tuổi thì vẫn đang ngủ say. Đứa trẻ này quả là ngủ ngon, dù người lớn nói chuyện rôm rả cũng chẳng thức giấc, khiến La Tử Vi cảm thấy vui vẻ.
Chỉ là, chẳng biết đứa con thứ hai Vân Hà và con dâu Vân Giang thị, cùng đứa con thứ ba Vân Văn và con dâu Hà thị – những kẻ đang ở bên nhà ngoại – sẽ lại gây phiền phức thế nào.
Trong ký ức của La Tử Vi, nguyên chủ không mấy thích hai cặp vợ chồng này.
Sở dĩ nguyên chủ không ưa, là bởi con dâu cả Vân Chu thị đã nhiều lần đến than phiền, nói xấu vợ chồng hai đệ đệ trước mặt bà, cho rằng hai người đó hay lười biếng trốn việc, còn ngầm trách bà là nương mà quá bá đạo, khiến bà sinh ra ác cảm với họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro