Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Nếu Ngươi Không...
2024-11-13 13:34:33
Vân Tú hiểu rõ tính khí của nương, vốn là người cứng đầu, đã nói là làm, nên khi thấy bà sáng sớm đã kiên quyết đòi giết gà, Vân Tú chẳng dám phản bác, thậm chí không dám khuyên một câu, ngoan ngoãn vâng lời rồi đi gọi đại ca, đại tẩu.
Lúc này, trời chỉ vừa tờ mờ sáng, láng giềng xung quanh còn chưa ai dậy nấu cơm, nhưng nhà họ Vân đã có tiếng động.
Vân Sơn và Vân Chu thị cứ ngỡ rằng nương ngủ một giấc, sáng ra sẽ quên mất chuyện giết gà, ai ngờ nương không những không quên, mà còn tỏ vẻ hối thúc như trẻ con, khiến hai người vừa bực vừa oán, đành miễn cưỡng đồng ý.
Vân Chu thị vốn định nhân lúc này ở trong phòng chăm sóc hai đứa con là Vân Mộc Xương bốn tuổi và Vân Mộc Thịnh hai tuổi, lấy cớ ở lại để khỏi phải thấy bộ mặt “xanh xao như ma treo cổ” của mẹ chồng.
Nhưng La Tử Vi chẳng để nàng ta trốn tránh, liền bảo đưa bọn trẻ sang phòng nàng, “Trẻ con cũng biết chạy nhảy rồi, cần gì ngươi phải canh chừng? Trước kia sao chẳng thấy ngươi sốt sắng với lũ trẻ như vậy?”
Vân Sơn và Vân Chu thị đầy bụng tức, nhưng không dám cãi lại, đành bế hai đứa trẻ vào phòng La Tử Vi.
Vân Sơn lên tiếng trước, “Nương, trời còn sớm, người cứ nằm nghỉ thêm chút, con đi giết gà cho nương, đợi Tố Nga nấu xong, con gọi nương dậy cũng chưa muộn.”
“Khoan đã, lão đại.” La Tử Vi nhớ đến việc nhà nghèo, chẳng có gia vị, mà nấu gà không chắc cũng chẳng thơm ngon gì. Thêm vào đó, Vân Chu thị lại là kẻ hay vụng trộm nhấm nháp, nên nàng liền gọi Vân Sơn dừng lại, “Hai ngươi làm sạch gà rồi cứ để đấy, để ta tự nấu cho.”
Vân Chu thị nghe vậy thì đờ người, buột miệng, “Nương, con làm được mà! Con đảm bảo lần này không ăn vụng đâu.”
Cơ mà không ăn vụng nhiều, nhón vài ba miếng cũng được mà.
Đáng tiếc, trong lúc luống cuống, một câu của Vân Chu thị đã như “giấu đầu hở đuôi,” tự thừa nhận tật ăn vụng của mình.
La Tử Vi không có ý dung túng nàng ta như nguyên chủ, bèn lạnh giọng mỉa mai, liếc mắt nói, “Ây chà, cái đó ai mà biết được? Một con gà chặt bao nhiêu miếng, ai mà đếm cho nổi? Mà thịt gà thì thơm lắm, lỡ như ngươi không nhịn được thì sao? Đến lúc đó ăn rồi, ta lẽ nào bắt ngươi nhè ra được? Người ngoài không rõ lại bảo ta là mẹ chồng độc ác, cố ý hành hạ các ngươi.”
Lời này nói thẳng thừng đến mức không chừa mặt mũi, khiến Vân Chu thị tức đến mức không giữ nổi vẻ cười giả tạo, sắc mặt sa sầm.
Riêng Vân Tú ngồi cạnh La Tử Vi thì như đã quen với miệng lưỡi sắc bén của nương, chẳng chút phản ứng. Nhất là đối diện với đại ca và đại tẩu định bán mình đi, Vân Tú chẳng thể nào có sắc mặt dễ coi được. Nếu không phải vì nghĩ đến tiền đồ của tứ ca, Vân Tú đã chẳng buồn nhìn mặt bọn họ.
La Tử Vi chẳng bận tâm đến vẻ mặt khó chịu của Vân Chu thị, tiếp tục mỉa mai, “Ta nói thật với các ngươi, đêm qua ta ngã một trận, cũng khiến đầu óc thông suốt ra. Từ giờ trở đi, không thể sống kiểu cắm đầu làm mà chẳng được gì, cứ như con lừa ngu ngốc cho người ta sai bảo nữa. Ngẫm lại mà thấy, ta xưa nay đúng là khờ, quá đỗi thật thà, để rồi suýt nữa mất mạng mà chẳng có ai thương xót. Đúng là… lạnh lòng quá. Cũng đừng trách ta nói khó nghe, người xưa có câu, biết nói chẳng bằng biết nhìn, biết nhìn lại chẳng bằng biết làm. Đêm qua ta hôn mê nửa ngày, coi như không chịu khổ vô ích, nhờ vậy mà nhìn thấu lòng dạ các ngươi.”
Lúc này, trời chỉ vừa tờ mờ sáng, láng giềng xung quanh còn chưa ai dậy nấu cơm, nhưng nhà họ Vân đã có tiếng động.
Vân Sơn và Vân Chu thị cứ ngỡ rằng nương ngủ một giấc, sáng ra sẽ quên mất chuyện giết gà, ai ngờ nương không những không quên, mà còn tỏ vẻ hối thúc như trẻ con, khiến hai người vừa bực vừa oán, đành miễn cưỡng đồng ý.
Vân Chu thị vốn định nhân lúc này ở trong phòng chăm sóc hai đứa con là Vân Mộc Xương bốn tuổi và Vân Mộc Thịnh hai tuổi, lấy cớ ở lại để khỏi phải thấy bộ mặt “xanh xao như ma treo cổ” của mẹ chồng.
Nhưng La Tử Vi chẳng để nàng ta trốn tránh, liền bảo đưa bọn trẻ sang phòng nàng, “Trẻ con cũng biết chạy nhảy rồi, cần gì ngươi phải canh chừng? Trước kia sao chẳng thấy ngươi sốt sắng với lũ trẻ như vậy?”
Vân Sơn và Vân Chu thị đầy bụng tức, nhưng không dám cãi lại, đành bế hai đứa trẻ vào phòng La Tử Vi.
Vân Sơn lên tiếng trước, “Nương, trời còn sớm, người cứ nằm nghỉ thêm chút, con đi giết gà cho nương, đợi Tố Nga nấu xong, con gọi nương dậy cũng chưa muộn.”
“Khoan đã, lão đại.” La Tử Vi nhớ đến việc nhà nghèo, chẳng có gia vị, mà nấu gà không chắc cũng chẳng thơm ngon gì. Thêm vào đó, Vân Chu thị lại là kẻ hay vụng trộm nhấm nháp, nên nàng liền gọi Vân Sơn dừng lại, “Hai ngươi làm sạch gà rồi cứ để đấy, để ta tự nấu cho.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chu thị nghe vậy thì đờ người, buột miệng, “Nương, con làm được mà! Con đảm bảo lần này không ăn vụng đâu.”
Cơ mà không ăn vụng nhiều, nhón vài ba miếng cũng được mà.
Đáng tiếc, trong lúc luống cuống, một câu của Vân Chu thị đã như “giấu đầu hở đuôi,” tự thừa nhận tật ăn vụng của mình.
La Tử Vi không có ý dung túng nàng ta như nguyên chủ, bèn lạnh giọng mỉa mai, liếc mắt nói, “Ây chà, cái đó ai mà biết được? Một con gà chặt bao nhiêu miếng, ai mà đếm cho nổi? Mà thịt gà thì thơm lắm, lỡ như ngươi không nhịn được thì sao? Đến lúc đó ăn rồi, ta lẽ nào bắt ngươi nhè ra được? Người ngoài không rõ lại bảo ta là mẹ chồng độc ác, cố ý hành hạ các ngươi.”
Lời này nói thẳng thừng đến mức không chừa mặt mũi, khiến Vân Chu thị tức đến mức không giữ nổi vẻ cười giả tạo, sắc mặt sa sầm.
Riêng Vân Tú ngồi cạnh La Tử Vi thì như đã quen với miệng lưỡi sắc bén của nương, chẳng chút phản ứng. Nhất là đối diện với đại ca và đại tẩu định bán mình đi, Vân Tú chẳng thể nào có sắc mặt dễ coi được. Nếu không phải vì nghĩ đến tiền đồ của tứ ca, Vân Tú đã chẳng buồn nhìn mặt bọn họ.
La Tử Vi chẳng bận tâm đến vẻ mặt khó chịu của Vân Chu thị, tiếp tục mỉa mai, “Ta nói thật với các ngươi, đêm qua ta ngã một trận, cũng khiến đầu óc thông suốt ra. Từ giờ trở đi, không thể sống kiểu cắm đầu làm mà chẳng được gì, cứ như con lừa ngu ngốc cho người ta sai bảo nữa. Ngẫm lại mà thấy, ta xưa nay đúng là khờ, quá đỗi thật thà, để rồi suýt nữa mất mạng mà chẳng có ai thương xót. Đúng là… lạnh lòng quá. Cũng đừng trách ta nói khó nghe, người xưa có câu, biết nói chẳng bằng biết nhìn, biết nhìn lại chẳng bằng biết làm. Đêm qua ta hôn mê nửa ngày, coi như không chịu khổ vô ích, nhờ vậy mà nhìn thấu lòng dạ các ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro