Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Nương Là Người...
2024-11-19 18:41:23
Vân Sơn vốn là kẻ có chủ kiến, liếc nhìn Vân Chu thị một cái, cười lạnh đáp, “Nói gì nữa? Đương nhiên là thành thật nói với người ta, chứ còn làm gì khác được?”
“Nhưng… nhưng người ta đến đòi người thì làm sao đây? Khó xử lắm đấy.” Vân Chu thị vừa lo nhà phú hộ Vương đến làm khó dễ, vừa tiếc số bạc hai mươi lượng. Trông thì có vẻ sốt ruột lo lắng, nhưng kỳ thực là muốn gây áp lực, ép Vân Sơn không bỏ cuộc, nghĩ cách đưa Vân Tú đi.
Nghe vợ nói, Vân Sơn đột ngột ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng, lớn tiếng, “Nàng lo cái gì? Ta với quản gia Vương chỉ mới nói miệng thôi, nào có nhận tiền đặt cọc đâu, hắn dựa vào đâu mà đòi người? Vả lại, việc này nương cũng biết rồi. Nếu Tú nhi thật sự xảy ra chuyện gì, bà ấy chắc chắn sẽ lột sống cả nhà chúng ta ra mất. Nàng tưởng nương vừa rồi chỉ nói để dọa nàng thôi sao?”
“Nhưng… chàng là con trai bà, bà thương chàng như thế, chẳng lẽ còn làm gì chàng được?” Vân Chu thị không cam lòng từ bỏ số bạc, cố ý động viên chồng, “Vả lại, nếu lấy được bạc thì cũng có phải để ta với chàng tiêu xài đâu, chẳng lẽ nương lại ghét bỏ bạc?”
Vân Sơn nghe vậy thấy vợ nói cũng có lý, nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn của nương thì lại nao núng, liền kể cho Vân Chu thị nghe chuyện năm xưa của Vân lão thái.
“Ta nói thật cho nàng biết, nương ta đúng là một người không dễ dây. Trước đây, vào thời loạn lạc, khi phụ thân không có nhà vì theo Hoàng đế bệ hạ chinh chiến, có một tên giáo úy của triều đình trước vì muốn lập công, đã đến dọa dẫm nương ta. Nương cũng dằn mặt hắn nghiêm khắc, bảo rằng nếu hắn dám động đến chúng ta một ngón tay, bà sẽ chém hắn ra làm hai. Nhưng tên giáo úy đó không xem nương ra gì, cũng chẳng coi lời bà là thật. Hắn bắt ta và Nhị đệ làm con tin, ép nương khai ra chỗ ở của phụ thân. Lúc ấy, nương cố hết sức mềm mỏng cầu xin, nhưng hắn cứ cho là nương sợ. Đến khi nương nổi giận, nhân lúc hắn lơ là, liền vung hai nhát dao chém hắn thật!”
“Cái gì? Nương đã từng giết người sao? Bà… bà còn biết võ công?” Vân Chu thị kinh hãi đến mức mặt mày tái mét, giọng run run hỏi.
Vân Sơn gật đầu, “Nương ta có học võ. Ngoại tổ phụ vốn là một gia đình võ lâm thế gia, lớn bé trong nhà đều biết chút võ nghệ để phòng thân. Thời chiến loạn, nương đã dùng võ để bảo vệ năm anh em chúng ta, nhưng từ đó trở đi, bà không đụng đến võ công nữa. Lần ấy, tên giáo úy kia không chết, nhưng bị chém đứt một cánh tay, sau lưng còn một vết dao lớn, rồi bà thả hắn đi.”
Lần đầu nghe về quá khứ của mẹ chồng, Vân Chu thị kinh hoàng đến nỗi suýt nghẹt thở. Đến giờ nàng ta mới hiểu tại sao bà lại mạnh mẽ như nam nhân, thì ra xuất thân từ võ lâm thế gia, ghét ác như cừu, chẳng thể dung thứ nổi kẻ nào bất chính.
Trời ơi, may mà nàng ta là con dâu của bà ấy, cũng may nàng ta và tướng công không đụng đến muội muội, nếu không, hôm nay liệu hai cái đầu có còn nằm trên cổ hay không cũng khó nói.
“Phải rồi, tướng công… vậy thì chuyện của Vân Tú, thôi bỏ đi.” Còn bạc gì nữa, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Trong khi hai vợ chồng Vân Sơn tính toán đủ điều trong sương phòng phía đông, Vân Tú đã trút được gánh nặng trong lòng, toàn thân thấy nhẹ nhõm hẳn.
Vì lo nương vừa tỉnh dậy thân thể chưa khỏe, tối đến có khi cần uống nước hay ra ngoài, nên Vân Tú không về phòng riêng, ở lại đây để tiện bề chăm sóc.
“Nương, nương, người còn đau đầu không?” Vân Tú ân cần hỏi, muốn nắm lấy tay nương nhưng lại ngại vì nhớ đến vẻ nghiêm khắc thường ngày của bà, bèn ngừng lại.
La Tử Vi nghe tiếng “nương” này trong lòng thầm đảo mắt, uất ức không thể không ước giá mình có thể chết trở về thế giới tương lai.
Ôi… đây là chuyện gì đây? Dù gì nàng cũng là một cô gái hai mươi chín tuổi, giờ đột nhiên xuyên thành một bà lão ba mươi bảy, bị người ta gọi là “nương,” quả thực là hết chỗ nói.
Thật ra, ba mươi bảy tuổi thì đã là già gì đâu? Nếu ở thời hiện đại, đó vẫn là lứa hoa đang nở rộ, nhưng trong thời đại mà tuổi thọ con người ngắn ngủi này, ba mươi bảy tuổi đã coi như già.
Nhất là khi con cháu đông đúc cả đàn, già hay không cũng phải làm ra vẻ già thôi.
Đúng là chán hết sức.
Trong đầu La Tử Vi thoáng hiện lại ký ức của nguyên chủ: La Tử Vi, hiện ba mươi bảy tuổi, có chồng là Vân Lãng, nếu còn sống thì nay đã ba mươi tám.
Hai người thành thân hai mươi hai năm, nhưng chỉ thực sự sống cùng nhau có chín năm, sinh được bốn con trai là Vân Sơn, Vân Hà, Vân Văn, Vân Cẩm, và một con gái là Vân Tú, tổng cộng năm đứa con.
Mười ba năm trước, khi Vân Sơn mới tám tuổi, Vân Hà sáu tuổi, Vân Văn bốn tuổi, Vân Cẩm chưa đầy hai tuổi, còn Vân Tú vẫn còn trong bụng mẹ, thì Vân Lãng vì mưu cầu danh vọng mà bỏ vợ con, không chút do dự theo đại quân khởi nghĩa của Đường quốc công, mưu toan lập công.
Đến nay, khi chiến tranh đã qua, nhà Đường lập quốc cũng đã tám năm, nhưng vẫn chưa một ai thấy Vân Lãng trở về. Không ai biết chàng còn sống hay đã chết, đến một lá thư cũng không có, như thể chàng đã tan biến khỏi triều đại này vậy.
Theo một góc độ nào đó, nguyên chủ, Vân lão thái La Tử Vi, được coi là một người đàn bà goá bụa đáng thương.
Huống chi, một người phụ nữ yếu đuối mà phải nuôi năm đứa con trong thời kỳ chiến loạn, tất cả đều sống sót được đến giờ, thật là chuyện không dễ dàng.
“Tú nhi, ngủ đi, con cũng đã mệt cả ngày rồi, sớm đi nghỉ đi, nương ở đây không cần chăm.” La Tử Vi vốn không quen nằm cùng ai, bèn xua Vân Tú về phòng riêng của nàng.
Vân Tú hiểu tính nương, không dám nấn ná, đành xuống giường mang giày rồi về phòng nhỏ của mình, ngồi ôm tâm sự riêng.
Nhìn theo bóng dáng con gái, La Tử Vi thầm thở dài. Từ giờ nàng đã thực sự trở thành lão thái nhà họ Vân rồi.
Nàng tự nhủ, nằm trên giường đất nông gia, bản thân có khó chịu cũng chẳng giải quyết được gì, đành thở dài một tiếng rồi với vẻ mệt mỏi dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại, La Tử Vi ngạc nhiên thấy mình ngủ ngon lành, chẳng như ngày thường hay nằm giường lạ là trằn trọc. Nàng nghĩ, chẳng lẽ mình sinh ra đã có mệnh sống khổ cực?
Thôi, giấc ngủ đã tròn, nàng còn nhớ đến chuyện giết gà, liền gọi Vân Tú, “Ra gọi đại ca và đại tẩu của con dậy làm gà đi. Nương hôm nay muốn hầm gà sớm bồi bổ sức khỏe.”
Kỳ thực, giết gà không phải mục đích chính của La Tử Vi. Mục đích của nàng là qua chuyện giết gà này để răn dạy Vân Sơn và Vân Chu thị một trận thỏa đáng.
“Nhưng… nhưng người ta đến đòi người thì làm sao đây? Khó xử lắm đấy.” Vân Chu thị vừa lo nhà phú hộ Vương đến làm khó dễ, vừa tiếc số bạc hai mươi lượng. Trông thì có vẻ sốt ruột lo lắng, nhưng kỳ thực là muốn gây áp lực, ép Vân Sơn không bỏ cuộc, nghĩ cách đưa Vân Tú đi.
Nghe vợ nói, Vân Sơn đột ngột ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng, lớn tiếng, “Nàng lo cái gì? Ta với quản gia Vương chỉ mới nói miệng thôi, nào có nhận tiền đặt cọc đâu, hắn dựa vào đâu mà đòi người? Vả lại, việc này nương cũng biết rồi. Nếu Tú nhi thật sự xảy ra chuyện gì, bà ấy chắc chắn sẽ lột sống cả nhà chúng ta ra mất. Nàng tưởng nương vừa rồi chỉ nói để dọa nàng thôi sao?”
“Nhưng… chàng là con trai bà, bà thương chàng như thế, chẳng lẽ còn làm gì chàng được?” Vân Chu thị không cam lòng từ bỏ số bạc, cố ý động viên chồng, “Vả lại, nếu lấy được bạc thì cũng có phải để ta với chàng tiêu xài đâu, chẳng lẽ nương lại ghét bỏ bạc?”
Vân Sơn nghe vậy thấy vợ nói cũng có lý, nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn của nương thì lại nao núng, liền kể cho Vân Chu thị nghe chuyện năm xưa của Vân lão thái.
“Ta nói thật cho nàng biết, nương ta đúng là một người không dễ dây. Trước đây, vào thời loạn lạc, khi phụ thân không có nhà vì theo Hoàng đế bệ hạ chinh chiến, có một tên giáo úy của triều đình trước vì muốn lập công, đã đến dọa dẫm nương ta. Nương cũng dằn mặt hắn nghiêm khắc, bảo rằng nếu hắn dám động đến chúng ta một ngón tay, bà sẽ chém hắn ra làm hai. Nhưng tên giáo úy đó không xem nương ra gì, cũng chẳng coi lời bà là thật. Hắn bắt ta và Nhị đệ làm con tin, ép nương khai ra chỗ ở của phụ thân. Lúc ấy, nương cố hết sức mềm mỏng cầu xin, nhưng hắn cứ cho là nương sợ. Đến khi nương nổi giận, nhân lúc hắn lơ là, liền vung hai nhát dao chém hắn thật!”
“Cái gì? Nương đã từng giết người sao? Bà… bà còn biết võ công?” Vân Chu thị kinh hãi đến mức mặt mày tái mét, giọng run run hỏi.
Vân Sơn gật đầu, “Nương ta có học võ. Ngoại tổ phụ vốn là một gia đình võ lâm thế gia, lớn bé trong nhà đều biết chút võ nghệ để phòng thân. Thời chiến loạn, nương đã dùng võ để bảo vệ năm anh em chúng ta, nhưng từ đó trở đi, bà không đụng đến võ công nữa. Lần ấy, tên giáo úy kia không chết, nhưng bị chém đứt một cánh tay, sau lưng còn một vết dao lớn, rồi bà thả hắn đi.”
Lần đầu nghe về quá khứ của mẹ chồng, Vân Chu thị kinh hoàng đến nỗi suýt nghẹt thở. Đến giờ nàng ta mới hiểu tại sao bà lại mạnh mẽ như nam nhân, thì ra xuất thân từ võ lâm thế gia, ghét ác như cừu, chẳng thể dung thứ nổi kẻ nào bất chính.
Trời ơi, may mà nàng ta là con dâu của bà ấy, cũng may nàng ta và tướng công không đụng đến muội muội, nếu không, hôm nay liệu hai cái đầu có còn nằm trên cổ hay không cũng khó nói.
“Phải rồi, tướng công… vậy thì chuyện của Vân Tú, thôi bỏ đi.” Còn bạc gì nữa, mạng sống mới là quan trọng nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi hai vợ chồng Vân Sơn tính toán đủ điều trong sương phòng phía đông, Vân Tú đã trút được gánh nặng trong lòng, toàn thân thấy nhẹ nhõm hẳn.
Vì lo nương vừa tỉnh dậy thân thể chưa khỏe, tối đến có khi cần uống nước hay ra ngoài, nên Vân Tú không về phòng riêng, ở lại đây để tiện bề chăm sóc.
“Nương, nương, người còn đau đầu không?” Vân Tú ân cần hỏi, muốn nắm lấy tay nương nhưng lại ngại vì nhớ đến vẻ nghiêm khắc thường ngày của bà, bèn ngừng lại.
La Tử Vi nghe tiếng “nương” này trong lòng thầm đảo mắt, uất ức không thể không ước giá mình có thể chết trở về thế giới tương lai.
Ôi… đây là chuyện gì đây? Dù gì nàng cũng là một cô gái hai mươi chín tuổi, giờ đột nhiên xuyên thành một bà lão ba mươi bảy, bị người ta gọi là “nương,” quả thực là hết chỗ nói.
Thật ra, ba mươi bảy tuổi thì đã là già gì đâu? Nếu ở thời hiện đại, đó vẫn là lứa hoa đang nở rộ, nhưng trong thời đại mà tuổi thọ con người ngắn ngủi này, ba mươi bảy tuổi đã coi như già.
Nhất là khi con cháu đông đúc cả đàn, già hay không cũng phải làm ra vẻ già thôi.
Đúng là chán hết sức.
Trong đầu La Tử Vi thoáng hiện lại ký ức của nguyên chủ: La Tử Vi, hiện ba mươi bảy tuổi, có chồng là Vân Lãng, nếu còn sống thì nay đã ba mươi tám.
Hai người thành thân hai mươi hai năm, nhưng chỉ thực sự sống cùng nhau có chín năm, sinh được bốn con trai là Vân Sơn, Vân Hà, Vân Văn, Vân Cẩm, và một con gái là Vân Tú, tổng cộng năm đứa con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười ba năm trước, khi Vân Sơn mới tám tuổi, Vân Hà sáu tuổi, Vân Văn bốn tuổi, Vân Cẩm chưa đầy hai tuổi, còn Vân Tú vẫn còn trong bụng mẹ, thì Vân Lãng vì mưu cầu danh vọng mà bỏ vợ con, không chút do dự theo đại quân khởi nghĩa của Đường quốc công, mưu toan lập công.
Đến nay, khi chiến tranh đã qua, nhà Đường lập quốc cũng đã tám năm, nhưng vẫn chưa một ai thấy Vân Lãng trở về. Không ai biết chàng còn sống hay đã chết, đến một lá thư cũng không có, như thể chàng đã tan biến khỏi triều đại này vậy.
Theo một góc độ nào đó, nguyên chủ, Vân lão thái La Tử Vi, được coi là một người đàn bà goá bụa đáng thương.
Huống chi, một người phụ nữ yếu đuối mà phải nuôi năm đứa con trong thời kỳ chiến loạn, tất cả đều sống sót được đến giờ, thật là chuyện không dễ dàng.
“Tú nhi, ngủ đi, con cũng đã mệt cả ngày rồi, sớm đi nghỉ đi, nương ở đây không cần chăm.” La Tử Vi vốn không quen nằm cùng ai, bèn xua Vân Tú về phòng riêng của nàng.
Vân Tú hiểu tính nương, không dám nấn ná, đành xuống giường mang giày rồi về phòng nhỏ của mình, ngồi ôm tâm sự riêng.
Nhìn theo bóng dáng con gái, La Tử Vi thầm thở dài. Từ giờ nàng đã thực sự trở thành lão thái nhà họ Vân rồi.
Nàng tự nhủ, nằm trên giường đất nông gia, bản thân có khó chịu cũng chẳng giải quyết được gì, đành thở dài một tiếng rồi với vẻ mệt mỏi dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại, La Tử Vi ngạc nhiên thấy mình ngủ ngon lành, chẳng như ngày thường hay nằm giường lạ là trằn trọc. Nàng nghĩ, chẳng lẽ mình sinh ra đã có mệnh sống khổ cực?
Thôi, giấc ngủ đã tròn, nàng còn nhớ đến chuyện giết gà, liền gọi Vân Tú, “Ra gọi đại ca và đại tẩu của con dậy làm gà đi. Nương hôm nay muốn hầm gà sớm bồi bổ sức khỏe.”
Kỳ thực, giết gà không phải mục đích chính của La Tử Vi. Mục đích của nàng là qua chuyện giết gà này để răn dạy Vân Sơn và Vân Chu thị một trận thỏa đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro