Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi

Lo Sợ Kinh Hoàn...

2024-11-13 13:34:33

Vân Chu thị thấy nương lại sắp nổi giận, sợ đến rụt cổ, như con chim cút, trốn vội sau lưng Vân Sơn.

La Tử Vi trong lòng đã uất ức, vừa định tìm cái cớ để xả giận, liền nghe Vân Chu thị kêu ré lên, lập tức trừng mắt, mắng như tát nước, “Đồ hạ tiện, ngươi nhăn mặt mày khó chịu cho ai xem hả? Ta muốn ăn con gà bồi bổ thân thể, ngươi có thích hay không thì sao? Còn ngươi nữa, lão đại, vợ ngươi nghe không hiểu tiếng người, chẳng lẽ ngươi cũng điếc rồi sao? Hay ngươi lại đang toan tính gì sau lưng ta, lại bắt đầu giở trò quỷ với nương ngươi đấy à?”

“Nói cho hai vợ chồng ngươi biết, đừng để ta nổi giận. Ta mà giận thì sẽ lên quan cáo các ngươi bất hiếu!”

Cơn mắng như bão táp của La Tử Vi hoàn toàn phù hợp với tính cách nóng nảy của nguyên chủ, khiến nàng cảm thấy lần này mình đã học được rất giống, sẽ không để lộ sơ hở.

Dĩ nhiên, con gà mái lông sặc ấy vốn là nguồn kinh tế duy nhất của cả nhà, nay bị giết để ăn thịt, cũng không trách Vân Chu thị đau lòng mà kêu ré lên.

La Tử Vi vốn từng từ khu ổ chuột leo lên trong tận thế, nên nàng cũng hiểu nỗi đau đớn khi một gia đình nghèo khó bị mất đi nguồn sinh kế duy nhất. Nhưng hiểu thì hiểu, nàng vẫn không định nương tay cho Vân Sơn và Vân Chu thị.

Kẻ đã nhẫn tâm bán muội muội ruột thịt, lại thấy nương ngã cũng không đỡ, rõ là phường ác độc. La Tử Vi sẽ không dại gì mà tỏ ra thân thiết với loại người này.

Những kẻ tàn nhẫn như sói lang này, dù nàng có dốc lòng thì bọn chúng cũng không biết ơn, vậy nên nàng quyết không cho chúng mặt mũi.

Hừm… Bọn chúng càng tiếc con gà mái lông sặc ấy, thì nàng càng quyết tâm giết nó để ăn cho bằng được. Giết rồi cũng không cho chúng ăn, để mặc chúng nhìn mà thèm thuồng.

Nghĩ vậy, La Tử Vi vỗ mạnh vào mép giường đất, cao giọng quát, “Nói mau, hai vợ chồng ngươi định thế nào? Ta đây bao nhiêu năm chưa được ăn miếng ngon, nay ngã bệnh muốn ăn chút thịt gà đổi khẩu vị, thế mà các ngươi dám bất mãn? Bao nhiêu năm ta đây còng lưng nuôi ngươi, lão đại, lo vợ lo con cho ngươi, nay ta muốn ăn chút thịt gà thì sao? Còn phải xem sắc mặt của các ngươi sao? Giờ mới biết ngươi đồi bại thế này, hồi xưa ta đáng ra nên đem ngươi lên núi bỏ cho chó ăn mới phải. Còn cưới vợ cho ngươi nữa? Ta đúng là tạo nghiệt mà!”



Mắng chửi thỏa thuê thật là sảng khoái. Mắng xong, La Tử Vi nghĩ bụng, chẳng trách nguyên chủ hay mắng hết người này đến người kia, hóa ra mắng người lại khiến tâm tình sảng khoái.

Vân Sơn và Vân Chu thị thấy nương nổi cơn giận, trong lòng vừa hận vừa sợ. Chưa đến ba giây, cả hai đã xuống nước, rối rít cúi đầu lấy lòng, “Nương, nương… Người đừng giận, đừng giận. Người mà giận đến hại sức khỏe, con và tướng công con đúng là đại tội rồi. Nương hiểu lầm vợ chồng con rồi. Người đừng giận, nghe con nói, con và Tố Nga nào phải tiếc gì con gà, mà là… sợ nương đến lúc khỏe lại, thấy mất con gà công thần của nhà mình thì lại buồn lòng đấy thôi! Nghĩ tới lúc đó, chính nương sẽ là người đau buồn nhất. Chúng con không muốn nương phiền lòng sinh bệnh.”

Cả nhà sống được phần nhiều nhờ con gà mái ấy đẻ trứng mà lo ngày ba bữa, nên nó đúng là “công thần” của cả nhà. Vân Chu thị thấy nương không những không nghe lời tướng công mình mà sắc mặt càng thêm tối lại, trong lòng khó chịu nhưng cũng không dám lộ ra, đành nén giận góp thêm lời: “Phải đó nương, những gì tướng công con nói là thật lòng cả, không dối nương nửa lời đâu. Nương cũng biết nhà mình nghèo khó, ngày thường chỉ biết trông chờ vào con gà mái đẻ trứng lo cho nhà cửa. Nay giết nó ăn, e rằng sau này nương có hối hận cũng không kịp.”

Nghe hai người nói trơn tru như hát, nào là tình thật ý sâu, như muốn liều chết để khuyên can, thật khiến người khác cảm động.

La Tử Vi nheo mắt nghĩ thầm, nguyên chủ làm sao lại ghép hai kẻ này thành đôi nhỉ? Ăn ý như cặp đũa khớp nắp, đóng vai người tốt cũng rất tròn trịa.

Hai người trông ngờ nghệch, ngây ngô, nhưng trong bụng thì thâm độc, âm mưu đủ đường.

Vân Sơn và Vân Chu thị nói nghe rất tình nghĩa, nhưng La Tử Vi vẫn không chịu tha cho con gà, nàng giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng, giọng vẫn không khoan nhượng: “Vân lão đại, nếu ngươi đã có lòng hiếu thuận thì đừng đứng đó ong ong bên tai ta nữa, mau đem gà đi giết, kẻo tối rồi, ta còn được một bữa no.”

Ăn không đủ no mặc chẳng đủ ấm, mới ba mươi bảy tuổi mà nàng đã héo mòn, tiều tụy như bà lão. La Tử Vi nghĩ thầm.

Chẳng cần soi gương nàng cũng đoán được vẻ ngoài của mình giờ đây chắc y như kẻ cùng đinh, đến mức từ “bi thảm” còn chẳng đủ diễn tả. Lần này nàng phải uống hai bát canh gà bồi bổ sức khỏe, kẻo không còn hơi sức mà mắng đám súc sinh này.

Vân Sơn và Vân Chu thị thấy nếu không đồng ý giết gà cho nương ăn thì sự việc ắt sẽ không êm đẹp, e rằng đến lúc đó họ cũng chẳng yên thân.



Bất đắc dĩ, cả hai nhìn nhau đầy uất hận, đành ngọt nhạt thương lượng, “Thế này… nương, nay trời tối quá rồi, nương đợi đến sáng mai chúng con giết gà được không?”

Nghe vậy, La Tử Vi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. À, quả là trời đã muộn, sao đã điểm đầy trên nền trời tối. Thế là nàng thở dài một tiếng.

“Cút, cút hết cho ta đi ngủ. Mai sớm, Vân Sơn ngươi nhớ dậy sớm mà giết gà, làm xong thì gọi ta một tiếng.”

Mới vừa xuyên không đến đây đã gặp phải đống chuyện mệt óc, La Tử Vi chẳng có tâm trí đâu mà điều chỉnh tâm trạng, nên cũng không muốn nói thêm với mấy đứa con. Nàng bèn học theo cách của nguyên chủ, mạnh tay phất tay đuổi người.

Vân Sơn và Vân Chu thị thấy thế cũng chẳng mảy may nghi ngờ, vội cúi đầu vâng lời, “Nương, người nghỉ ngơi đi ạ. Sáng mai con sẽ giết gà nấu canh cho nương ăn.”

La Tử Vi chẳng còn kiên nhẫn đối đáp, liền nhắm mắt lại.

Nàng định bụng sẽ ngủ một giấc thật ngon, hy vọng tỉnh dậy sẽ thấy mình trở về thế giới tương lai, trở lại làm một nông kỹ sư cao cấp, chăm sóc nông trang của mình.

Vân Sơn và Vân Chu thị bực bội ra mặt, đành hậm hực bỏ đi.

Về đến phòng, Vân Sơn nằm phịch xuống giường, nghĩ đến số bạc sắp về tay mà giờ đây coi như đổ sông đổ biển, bèn nghiến răng tức tối.

“Tướng công, giờ làm sao đây? Nương với muội muội biết chuyện rồi, e là không thành được nữa. Còn quản gia nhà họ Vương bên kia, chúng ta phải nói sao đây?” Vân Chu thị lo lắng nhà họ Vương đến đòi người, cuống quýt đến độ đầu gần như sắp khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi

Số ký tự: 0