Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Đã Vượt Qua Đượ...
2024-11-13 13:34:33
La Tử Vi thấy Vân Cẩm đã vượt qua được thử thách của mình, lòng rất vui mừng. Đứa trẻ này tâm tính không tệ, không có lòng đố kỵ hay tâm địa xấu xa, đúng như kỳ vọng của nguyên chủ, xứng đáng để nàng dồn tâm sức vào dạy dỗ sau này.
Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười nói: “Con không ngại nương tự ý dùng đồ của con là tốt rồi. Này, con cũng đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, nương có để dành một bát lớn thịt gà trong bếp, con mau mang đi biếu thầy con, Mạnh tú tài. Phải nói, thầy con chưa từng được nếm thứ gì do con biếu cả đâu.”
Thầy của Vân Cẩm là Mạnh Tĩnh Hiên, ngoài bốn mươi tuổi, từng hai lần thi tú tài nhưng không đỗ, đành phải trở về quê mở lớp dạy học.
Khi ăn cơm, chỉ cần được nương cho một cái đùi gà, Vân Cẩm đã cảm động lắm rồi. Giờ nghe nương còn muốn để con dâng lên thầy mình, hắn càng thêm cảm kích, vội vàng đáp: “Nương, con biết rồi. Con sẽ mang ngay qua cho thầy.”
Vân Cẩm vui sướng bưng bát thịt gà đầy ắp đi, lòng nhẹ nhõm như bay.
Ôi chao, nương ngày thường tằn tiện keo kiệt, hôm nay lại hào phóng một lần, làm sao hắn không vui cho được?
Ở thôn Thanh Sơn, người dân rất kính trọng Mạnh tiên sinh, nên hễ ai nhà nào có món ngon đều không quên phần của ông, trừ Vân Cẩm. Hắn chưa bao giờ biếu thầy mình thứ gì.
Thứ nhất, bởi nhà họ Vân nghèo túng, thường ngày chẳng có gì ngon để mà biếu. Dù Vân Cẩm có lòng, nhưng lực bất tòng tâm.
Thứ hai, lão thái Vân gia keo kiệt, có đồ ăn ngon là đều ưu tiên cho phòng đại ca, chẳng bao giờ đến lượt hắn.
Nay La Tử Vi lại cho hắn được nở mày nở mặt, hắn phấn khởi vô cùng, nhẹ nhàng bưng bát thịt gà đi đến nhà thầy, bước chân cũng trở nên thoăn thoắt.
“Nương, sắp đến cuối tháng rồi, túi lụa thêu cho cửa hàng Cẩm Tú Phường con còn hai cái chưa xong. Nếu nương không cần con làm gì, con xin đi thêu tiếp được không?”
Vân Tú, vì phải kịp giao hàng trước cuối tháng, thấy tinh thần của nương phấn chấn, nên không còn lo lắng gì nữa, bèn xin phép.
Vân Tú dù mới mười ba tuổi, nhưng thiên bẩm khéo tay, rất nhạy bén với nghề thêu thùa. Chỉ cần xem qua một lần, Vân Tú có thể thêu ra giống hệt, không những không kém chút nào, mà còn có thêm nét sinh động riêng, nên Cẩm Tú Phường nổi tiếng ở trấn Thiên Dương cũng thường xuyên giao cho Vân Tú thêu đồ.
Chỉ là do tuổi còn nhỏ, lại chưa qua đào tạo bài bản, nên dù bà chủ của Cẩm Tú Phường tin tưởng Vân Tú, cũng không dám giao những đơn hàng lớn, mà chỉ giao mấy thứ nhỏ như túi lụa, khăn tay, tiểu bình phong để Vân Tú thêu.
Con gái út có chí tiến thủ, La Tử Vi rất yên tâm, gật đầu nói: “Đi đi. Nhưng đừng làm quá nhiều, kẻo hại mắt. Con còn nhỏ, nhà mình dù thế nào cũng không thể để con mệt mỏi, hỏng mắt vì kiếm tiền phụ giúp gia đình.”
“Dạ… con biết rồi, nương.” Rất hiếm khi được nương quan tâm như thế, Vân Tú vui sướng đáp lời, giọng lanh lảnh trong trẻo, rồi hớn hở trở về phòng mình.
La Tử Vi vừa trừng trị xong đứa con trai cả và con dâu cả, tâm trạng rất tốt, bèn quay về phòng phía Đông để xem xét chút tài sản mà nguyên chủ để lại.
Căn nhà tranh ba gian cũ kỹ, gian Đông là phòng của La Tử Vi, bên trong ngăn ra một phòng nhỏ cho con gái út Vân Tú. Gian phía Tây là bếp và kho lương, còn gian giữa là phòng khách kiêm phòng ăn.
Vân Sơn, Vân Hà và Vân Văn, ba người con trai của nàng, sau khi thành thân, thì mỗi người đều ở trong những căn nhà tranh hai gian bên Đông và Tây của sân nhà, tương đối chật chội.
Dù căn nhà cũ kỹ, sân không được gọn gàng, nhưng cũng đủ để thấy Vân lão thái, trong suốt mười mấy năm qua, đã một mình gánh vác nuôi lớn từng đứa con, xây dựng nên cơ ngơi này, bền bỉ và kiên cường hơn cả nhiều nam nhân.
Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười nói: “Con không ngại nương tự ý dùng đồ của con là tốt rồi. Này, con cũng đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, nương có để dành một bát lớn thịt gà trong bếp, con mau mang đi biếu thầy con, Mạnh tú tài. Phải nói, thầy con chưa từng được nếm thứ gì do con biếu cả đâu.”
Thầy của Vân Cẩm là Mạnh Tĩnh Hiên, ngoài bốn mươi tuổi, từng hai lần thi tú tài nhưng không đỗ, đành phải trở về quê mở lớp dạy học.
Khi ăn cơm, chỉ cần được nương cho một cái đùi gà, Vân Cẩm đã cảm động lắm rồi. Giờ nghe nương còn muốn để con dâng lên thầy mình, hắn càng thêm cảm kích, vội vàng đáp: “Nương, con biết rồi. Con sẽ mang ngay qua cho thầy.”
Vân Cẩm vui sướng bưng bát thịt gà đầy ắp đi, lòng nhẹ nhõm như bay.
Ôi chao, nương ngày thường tằn tiện keo kiệt, hôm nay lại hào phóng một lần, làm sao hắn không vui cho được?
Ở thôn Thanh Sơn, người dân rất kính trọng Mạnh tiên sinh, nên hễ ai nhà nào có món ngon đều không quên phần của ông, trừ Vân Cẩm. Hắn chưa bao giờ biếu thầy mình thứ gì.
Thứ nhất, bởi nhà họ Vân nghèo túng, thường ngày chẳng có gì ngon để mà biếu. Dù Vân Cẩm có lòng, nhưng lực bất tòng tâm.
Thứ hai, lão thái Vân gia keo kiệt, có đồ ăn ngon là đều ưu tiên cho phòng đại ca, chẳng bao giờ đến lượt hắn.
Nay La Tử Vi lại cho hắn được nở mày nở mặt, hắn phấn khởi vô cùng, nhẹ nhàng bưng bát thịt gà đi đến nhà thầy, bước chân cũng trở nên thoăn thoắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nương, sắp đến cuối tháng rồi, túi lụa thêu cho cửa hàng Cẩm Tú Phường con còn hai cái chưa xong. Nếu nương không cần con làm gì, con xin đi thêu tiếp được không?”
Vân Tú, vì phải kịp giao hàng trước cuối tháng, thấy tinh thần của nương phấn chấn, nên không còn lo lắng gì nữa, bèn xin phép.
Vân Tú dù mới mười ba tuổi, nhưng thiên bẩm khéo tay, rất nhạy bén với nghề thêu thùa. Chỉ cần xem qua một lần, Vân Tú có thể thêu ra giống hệt, không những không kém chút nào, mà còn có thêm nét sinh động riêng, nên Cẩm Tú Phường nổi tiếng ở trấn Thiên Dương cũng thường xuyên giao cho Vân Tú thêu đồ.
Chỉ là do tuổi còn nhỏ, lại chưa qua đào tạo bài bản, nên dù bà chủ của Cẩm Tú Phường tin tưởng Vân Tú, cũng không dám giao những đơn hàng lớn, mà chỉ giao mấy thứ nhỏ như túi lụa, khăn tay, tiểu bình phong để Vân Tú thêu.
Con gái út có chí tiến thủ, La Tử Vi rất yên tâm, gật đầu nói: “Đi đi. Nhưng đừng làm quá nhiều, kẻo hại mắt. Con còn nhỏ, nhà mình dù thế nào cũng không thể để con mệt mỏi, hỏng mắt vì kiếm tiền phụ giúp gia đình.”
“Dạ… con biết rồi, nương.” Rất hiếm khi được nương quan tâm như thế, Vân Tú vui sướng đáp lời, giọng lanh lảnh trong trẻo, rồi hớn hở trở về phòng mình.
La Tử Vi vừa trừng trị xong đứa con trai cả và con dâu cả, tâm trạng rất tốt, bèn quay về phòng phía Đông để xem xét chút tài sản mà nguyên chủ để lại.
Căn nhà tranh ba gian cũ kỹ, gian Đông là phòng của La Tử Vi, bên trong ngăn ra một phòng nhỏ cho con gái út Vân Tú. Gian phía Tây là bếp và kho lương, còn gian giữa là phòng khách kiêm phòng ăn.
Vân Sơn, Vân Hà và Vân Văn, ba người con trai của nàng, sau khi thành thân, thì mỗi người đều ở trong những căn nhà tranh hai gian bên Đông và Tây của sân nhà, tương đối chật chội.
Dù căn nhà cũ kỹ, sân không được gọn gàng, nhưng cũng đủ để thấy Vân lão thái, trong suốt mười mấy năm qua, đã một mình gánh vác nuôi lớn từng đứa con, xây dựng nên cơ ngơi này, bền bỉ và kiên cường hơn cả nhiều nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro