Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Phải Đồng Ý Chứ
2024-11-13 13:34:33
Có được trượng phu tốt như thế che chở cho mình, chịu chút ấm ức thì có đáng gì?
Vả lại, trong nhà này không phải chỉ có mỗi mình nàng ta không được ăn thịt gà. Chẳng thấy đại tẩu luôn được cưng chiều cũng chỉ có nước nuốt nước bọt thôi sao?
“Tướng công, mau đưa thêm cho ta một miếng nữa, ta đem cho tam đệ muội nếm thử.” Vân Giang thị không phải là người rộng lượng gì, nhưng nghĩ bụng vụ trộm ăn này, kéo tam đệ muội Hà thị vào cùng thì tốt hơn.
Nếu chẳng may chuyện bại lộ, bị mắng thì cả hai chị em dâu cùng bị, như thế sẽ đỡ lộ liễu và đỡ mất mặt hơn.
Vân Hà liền nhanh tay lấy thêm hai miếng thịt đưa cho Vân Giang thị, “Mau đi đi, chậm chút nữa nương lại sinh nghi thì không xong. Nhanh lên, mau rảo bước.”
Vân Giang thị nghe vậy, không dám chậm trễ, vội đứng dậy, làm ra vẻ như không có chuyện gì, rời đi.
Nào ngờ, toàn bộ mấy hành động vụng trộm của Vân Hà và Vân Giang thị đều bị La Tử Vi nhìn thấy hết.
Chỉ là nàng không định vạch trần bọn họ, cũng chẳng có ý định xử lý mấy chuyện lặt vặt này, miễn là không giống như Vân Sơn và Vân Chu thị độc ác đến mức không thể tha thứ thì nàng chẳng muốn chấp nhặt làm gì.
Hơn nữa, hai vợ chồng Vân Hà cũng xem như có chút lanh lợi, không đến nỗi cứng nhắc, điều đó cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.
Chưa kể Vân Giang thị đang mang thai, nếu nàng ta có trộm ăn thì cũng chẳng sao, người lớn không đủ dinh dưỡng có thể tạm chấp nhận, nhưng đứa bé trong bụng mà thiếu chất thì lại là chuyện nghiêm trọng.
Vân Hà và Vân Giang thị không biết rằng họ vừa thoát khỏi một kiếp nạn, cứ tưởng mình làm chuyện xấu mà không ai phát hiện, cả hai đều vui mừng không thôi.
“Lão đại, ăn no rồi thì mau đi sửa sang lại cái cày đi. Đã sắp đến ngày khai canh, mà cái cày cũ còn chưa tu sửa xong, ngươi suốt ngày bận tâm cái gì vậy hả?”
La Tử Vi bỏ qua cho Vân Hà, nhưng không buông tha cho Vân Sơn. Bây giờ nàng càng nhìn thằng con trai trưởng này càng thấy chướng mắt, nên việc dạy dỗ hắn chẳng chút nể nang.
“Sau này ngươi đem hết cái thông minh vặt vãnh ấy mà đặt vào việc đúng đắn cho ta, đừng có suốt ngày học theo lũ heo ngu ngốc, chỉ biết nghĩ mấy chuyện khôn lỏi. Nếu để ta bắt gặp ngươi làm việc lười nhác, gian dối lần nữa, coi ta dạy dỗ ngươi thế nào. Mau mau, sửa cày cho xong, rồi bắt đầu cày ruộng đi.”
Nàng không thể để Vân Sơn và Vân Chu thị có lúc nào rảnh rỗi, hai kẻ này hễ nhàn hạ là nàng liền không yên lòng.
Vân Sơn không được ăn miếng thịt gà nào, lại bị mắng, còn bị vợ trách móc là vô dụng, trong lòng không thể nào thoải mái nổi. Chỉ còn cách cúi đầu buồn bực, làm theo mệnh lệnh của nương, vội vã đi sửa nốt cái cày, tránh bị mắng thêm.
Nhưng đối với lão tứ Vân Cẩm, La Tử Vi lại đổi thành khuôn mặt dịu dàng, nở nụ cười hiền từ: “Lão tứ, trước khi ăn cơm, ta có nói chuyện với thím Hà ở Đông viện, mới biết con trai thứ tư của bà ấy, Đạt Quý, đã thôi học lâu rồi. Nương thấy tiếc quá, nên tự ý đem sách của con cho hắn mượn chép lại, sau đó sẽ trả. Con thấy thế có được không? Nương làm chủ mà không hỏi trước con, có phải là không nên không?”
Vân Cẩm sững người, nương đang hỏi ý kiến của mình sao? Là… là vậy sao? Trời ơi, ngạc nhiên quá!
Hóa ra nương cũng có lúc dịu dàng thế này ư? Ha ha… việc nương đã quyết, làm gì có lý do không đồng ý chứ? Phải đồng ý thôi.
“Nương, Đạt Quý ca đọc sách rất giỏi, chỉ tiếc là năm ngoái nhà huynh ấy gặp nạn, phải thôi học, nếu không thì đã không bỏ lỡ cả năm rồi. Người cho huynh ấy mượn sách chép lại, đó là giúp người, con làm sao mà không vui được? Con còn phải thay mặt Đạt Quý cảm tạ người nữa.”
Đều là người học hành, quý trọng nhau, giúp đỡ lẫn nhau là lẽ nên làm.
Vả lại, trong nhà này không phải chỉ có mỗi mình nàng ta không được ăn thịt gà. Chẳng thấy đại tẩu luôn được cưng chiều cũng chỉ có nước nuốt nước bọt thôi sao?
“Tướng công, mau đưa thêm cho ta một miếng nữa, ta đem cho tam đệ muội nếm thử.” Vân Giang thị không phải là người rộng lượng gì, nhưng nghĩ bụng vụ trộm ăn này, kéo tam đệ muội Hà thị vào cùng thì tốt hơn.
Nếu chẳng may chuyện bại lộ, bị mắng thì cả hai chị em dâu cùng bị, như thế sẽ đỡ lộ liễu và đỡ mất mặt hơn.
Vân Hà liền nhanh tay lấy thêm hai miếng thịt đưa cho Vân Giang thị, “Mau đi đi, chậm chút nữa nương lại sinh nghi thì không xong. Nhanh lên, mau rảo bước.”
Vân Giang thị nghe vậy, không dám chậm trễ, vội đứng dậy, làm ra vẻ như không có chuyện gì, rời đi.
Nào ngờ, toàn bộ mấy hành động vụng trộm của Vân Hà và Vân Giang thị đều bị La Tử Vi nhìn thấy hết.
Chỉ là nàng không định vạch trần bọn họ, cũng chẳng có ý định xử lý mấy chuyện lặt vặt này, miễn là không giống như Vân Sơn và Vân Chu thị độc ác đến mức không thể tha thứ thì nàng chẳng muốn chấp nhặt làm gì.
Hơn nữa, hai vợ chồng Vân Hà cũng xem như có chút lanh lợi, không đến nỗi cứng nhắc, điều đó cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.
Chưa kể Vân Giang thị đang mang thai, nếu nàng ta có trộm ăn thì cũng chẳng sao, người lớn không đủ dinh dưỡng có thể tạm chấp nhận, nhưng đứa bé trong bụng mà thiếu chất thì lại là chuyện nghiêm trọng.
Vân Hà và Vân Giang thị không biết rằng họ vừa thoát khỏi một kiếp nạn, cứ tưởng mình làm chuyện xấu mà không ai phát hiện, cả hai đều vui mừng không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lão đại, ăn no rồi thì mau đi sửa sang lại cái cày đi. Đã sắp đến ngày khai canh, mà cái cày cũ còn chưa tu sửa xong, ngươi suốt ngày bận tâm cái gì vậy hả?”
La Tử Vi bỏ qua cho Vân Hà, nhưng không buông tha cho Vân Sơn. Bây giờ nàng càng nhìn thằng con trai trưởng này càng thấy chướng mắt, nên việc dạy dỗ hắn chẳng chút nể nang.
“Sau này ngươi đem hết cái thông minh vặt vãnh ấy mà đặt vào việc đúng đắn cho ta, đừng có suốt ngày học theo lũ heo ngu ngốc, chỉ biết nghĩ mấy chuyện khôn lỏi. Nếu để ta bắt gặp ngươi làm việc lười nhác, gian dối lần nữa, coi ta dạy dỗ ngươi thế nào. Mau mau, sửa cày cho xong, rồi bắt đầu cày ruộng đi.”
Nàng không thể để Vân Sơn và Vân Chu thị có lúc nào rảnh rỗi, hai kẻ này hễ nhàn hạ là nàng liền không yên lòng.
Vân Sơn không được ăn miếng thịt gà nào, lại bị mắng, còn bị vợ trách móc là vô dụng, trong lòng không thể nào thoải mái nổi. Chỉ còn cách cúi đầu buồn bực, làm theo mệnh lệnh của nương, vội vã đi sửa nốt cái cày, tránh bị mắng thêm.
Nhưng đối với lão tứ Vân Cẩm, La Tử Vi lại đổi thành khuôn mặt dịu dàng, nở nụ cười hiền từ: “Lão tứ, trước khi ăn cơm, ta có nói chuyện với thím Hà ở Đông viện, mới biết con trai thứ tư của bà ấy, Đạt Quý, đã thôi học lâu rồi. Nương thấy tiếc quá, nên tự ý đem sách của con cho hắn mượn chép lại, sau đó sẽ trả. Con thấy thế có được không? Nương làm chủ mà không hỏi trước con, có phải là không nên không?”
Vân Cẩm sững người, nương đang hỏi ý kiến của mình sao? Là… là vậy sao? Trời ơi, ngạc nhiên quá!
Hóa ra nương cũng có lúc dịu dàng thế này ư? Ha ha… việc nương đã quyết, làm gì có lý do không đồng ý chứ? Phải đồng ý thôi.
“Nương, Đạt Quý ca đọc sách rất giỏi, chỉ tiếc là năm ngoái nhà huynh ấy gặp nạn, phải thôi học, nếu không thì đã không bỏ lỡ cả năm rồi. Người cho huynh ấy mượn sách chép lại, đó là giúp người, con làm sao mà không vui được? Con còn phải thay mặt Đạt Quý cảm tạ người nữa.”
Đều là người học hành, quý trọng nhau, giúp đỡ lẫn nhau là lẽ nên làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro