Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Vân Hà Vụng Trộ...
2024-11-13 13:34:33
Đây chính là chiêu trò quen thuộc của Vân Chu thị, chuyên lôi kéo hai cô em dâu làm việc giúp mình.
Đừng tưởng Hà thị nhỏ hơn Vân Chu thị mấy tuổi mà ngốc, tâm tư Hà thị chẳng thiếu chút nào. Hà thị biết rõ, câu nói vừa rồi của đại tẩu chẳng qua là muốn kéo nàng ta xuống nước. Nhưng hôm nay, có cơ hội phản đòn tốt như vậy, sao nàng ta lại dễ dàng mắc bẫy?
Trước đây, Hà thị nhẫn nhịn đầy bụng uất ức, miễn cưỡng làm theo ý đại tẩu, vì mẹ chồng thiên vị con dâu cả, Hà thị không dám đắc tội với người đại tẩu này, người ngoài mặt luôn tỏ ra ngọt ngào nhưng lại đầy toan tính.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Ha ha ha... tưởng ta ngốc không nhìn ra à? Mẹ chồng phạt ngươi, ngươi lại muốn kéo ta theo chịu tội cùng, ta chẳng dại gì. Phạm lỗi là ngươi chứ đâu phải ta.
Nghĩ thế, Hà thị liền mỉm cười ngọt ngào đáp: “Đại tẩu cứ yên tâm, Mộc Thịnh có Mộc Thần và Mộc Vũ chơi cùng, không khóc nháo đâu. Lát nữa nếu nó đói, chẳng phải nương đã để lại nửa bát canh trứng đó sao? Ta sẽ đút cho nó một ít là được.”
Hừ... ai mà chẳng biết nói lời ngon ngọt? Vợ của Vân Văn thầm hừ mũi khinh bỉ.
Vân Chu thị thấy không kéo được cô em dâu nào vào cùng chịu cảnh mất mặt với mình, trong lòng càng thêm bực bội. Nhưng dù nàng ta có tức đến mấy, cũng không dám giở thói khôn lỏi trước mặt La Tử Vi.
Vân Chu thị cảm thấy nhà mình giờ khác xưa rồi, trời có thể đổi sắc mất! Chứ nếu không, tại sao đã quá nửa buổi sáng mà mẹ chồng còn bắt nàng ta đi giặt chăn mền? Đây chẳng phải là cố tình phạt nàng ta sao?
Nghĩ đến vị thế con dâu trưởng ưu ái của mình có thể sắp kết thúc, trong lòng Vân Chu thị chẳng biết là tư vị gì nữa, tức tối đến nghẹn ứ, bèn đi vào phòng mẹ chồng, chuẩn bị tháo chăn mền của La Tử Vi trước.
Đuổi được cái gai trong mắt là Vân Chu thị đi rồi, La Tử Vi tiếp tục phân phó công việc: “Lão nhị, một lát con mang nửa thau thịt gà còn lại, tìm cách bỏ vào giếng ướp lạnh, để dành cho nương, tứ đệ và muội muội bữa sau ăn.”
La Tử Vi sai việc chẳng chút nể nang, còn cố tình dùng lời để khiêu khích.
Vân Hà nghe vậy, càng thêm chắc chắn rằng khi mình không ở nhà, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó giữa nương và đại ca, đại tẩu. Nếu không, sao nương xưa nay chẳng mấy khi để ý đến mình, nay lại giao cho hắn nhiệm vụ quan trọng như vậy?
Vân Hà tuy không được ăn miếng thịt gà nào, nhưng được nương để mắt tới, giao cho việc quan trọng, trong lòng vẫn thấy hân hoan, vội vàng vui vẻ đáp lời, rồi bưng thau thịt gà đi về phía giếng.
Nhưng Vân Hà đâu có ngốc, khi đến giếng, nhân lúc không ai để ý, liền nhanh tay nhón một miếng thịt gà nhét vào miệng. Nhai qua loa mấy cái đã nuốt vào bụng, nếm được chút vị ngon lành.
Chao ôi... thịt gà nương làm thơm quá, thơm đến mức muốn nuốt cả lưỡi vào bụng. Ha ha... nương từ khi nào lại nấu ăn ngon thế nhỉ? Trước đây không nhận ra đấy.
Vừa lẩm bẩm một mình, hắn vừa nhanh nhẹn giấu thêm hai miếng thịt vào ống tay áo, rồi đặt thau thịt vào giỏ tre, gọi vợ là Vân Giang thị mang dây thừng tới.
“Nương tử, mau lấy hai miếng thịt gà này mang về phòng mà ăn, nhưng phải cẩn thận đừng để nương hay đại ca, đại tẩu phát hiện ra, nhanh lên.”
Vân Hà đè giọng nói nhỏ, vừa nói vừa lấm lét nhìn quanh, thấy không ai chú ý thì giục Vân Giang thị mau chóng cất thịt.
May mà đại tẩu không có ở đây, nếu không nàng ta đã trừng trừng canh chừng thau thịt, chẳng có cơ hội nào để hắn vụng trộm mang thịt gà cho vợ ăn.
Vân Giang thị nhận lấy hai miếng thịt nhỏ, trong lòng ấm áp hẳn lên. Nỗi ấm ức khi nãy lúc ngồi bàn ăn không được nếm miếng thịt gà nào giờ bỗng chốc tan biến.
Đừng tưởng Hà thị nhỏ hơn Vân Chu thị mấy tuổi mà ngốc, tâm tư Hà thị chẳng thiếu chút nào. Hà thị biết rõ, câu nói vừa rồi của đại tẩu chẳng qua là muốn kéo nàng ta xuống nước. Nhưng hôm nay, có cơ hội phản đòn tốt như vậy, sao nàng ta lại dễ dàng mắc bẫy?
Trước đây, Hà thị nhẫn nhịn đầy bụng uất ức, miễn cưỡng làm theo ý đại tẩu, vì mẹ chồng thiên vị con dâu cả, Hà thị không dám đắc tội với người đại tẩu này, người ngoài mặt luôn tỏ ra ngọt ngào nhưng lại đầy toan tính.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Ha ha ha... tưởng ta ngốc không nhìn ra à? Mẹ chồng phạt ngươi, ngươi lại muốn kéo ta theo chịu tội cùng, ta chẳng dại gì. Phạm lỗi là ngươi chứ đâu phải ta.
Nghĩ thế, Hà thị liền mỉm cười ngọt ngào đáp: “Đại tẩu cứ yên tâm, Mộc Thịnh có Mộc Thần và Mộc Vũ chơi cùng, không khóc nháo đâu. Lát nữa nếu nó đói, chẳng phải nương đã để lại nửa bát canh trứng đó sao? Ta sẽ đút cho nó một ít là được.”
Hừ... ai mà chẳng biết nói lời ngon ngọt? Vợ của Vân Văn thầm hừ mũi khinh bỉ.
Vân Chu thị thấy không kéo được cô em dâu nào vào cùng chịu cảnh mất mặt với mình, trong lòng càng thêm bực bội. Nhưng dù nàng ta có tức đến mấy, cũng không dám giở thói khôn lỏi trước mặt La Tử Vi.
Vân Chu thị cảm thấy nhà mình giờ khác xưa rồi, trời có thể đổi sắc mất! Chứ nếu không, tại sao đã quá nửa buổi sáng mà mẹ chồng còn bắt nàng ta đi giặt chăn mền? Đây chẳng phải là cố tình phạt nàng ta sao?
Nghĩ đến vị thế con dâu trưởng ưu ái của mình có thể sắp kết thúc, trong lòng Vân Chu thị chẳng biết là tư vị gì nữa, tức tối đến nghẹn ứ, bèn đi vào phòng mẹ chồng, chuẩn bị tháo chăn mền của La Tử Vi trước.
Đuổi được cái gai trong mắt là Vân Chu thị đi rồi, La Tử Vi tiếp tục phân phó công việc: “Lão nhị, một lát con mang nửa thau thịt gà còn lại, tìm cách bỏ vào giếng ướp lạnh, để dành cho nương, tứ đệ và muội muội bữa sau ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Tử Vi sai việc chẳng chút nể nang, còn cố tình dùng lời để khiêu khích.
Vân Hà nghe vậy, càng thêm chắc chắn rằng khi mình không ở nhà, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó giữa nương và đại ca, đại tẩu. Nếu không, sao nương xưa nay chẳng mấy khi để ý đến mình, nay lại giao cho hắn nhiệm vụ quan trọng như vậy?
Vân Hà tuy không được ăn miếng thịt gà nào, nhưng được nương để mắt tới, giao cho việc quan trọng, trong lòng vẫn thấy hân hoan, vội vàng vui vẻ đáp lời, rồi bưng thau thịt gà đi về phía giếng.
Nhưng Vân Hà đâu có ngốc, khi đến giếng, nhân lúc không ai để ý, liền nhanh tay nhón một miếng thịt gà nhét vào miệng. Nhai qua loa mấy cái đã nuốt vào bụng, nếm được chút vị ngon lành.
Chao ôi... thịt gà nương làm thơm quá, thơm đến mức muốn nuốt cả lưỡi vào bụng. Ha ha... nương từ khi nào lại nấu ăn ngon thế nhỉ? Trước đây không nhận ra đấy.
Vừa lẩm bẩm một mình, hắn vừa nhanh nhẹn giấu thêm hai miếng thịt vào ống tay áo, rồi đặt thau thịt vào giỏ tre, gọi vợ là Vân Giang thị mang dây thừng tới.
“Nương tử, mau lấy hai miếng thịt gà này mang về phòng mà ăn, nhưng phải cẩn thận đừng để nương hay đại ca, đại tẩu phát hiện ra, nhanh lên.”
Vân Hà đè giọng nói nhỏ, vừa nói vừa lấm lét nhìn quanh, thấy không ai chú ý thì giục Vân Giang thị mau chóng cất thịt.
May mà đại tẩu không có ở đây, nếu không nàng ta đã trừng trừng canh chừng thau thịt, chẳng có cơ hội nào để hắn vụng trộm mang thịt gà cho vợ ăn.
Vân Giang thị nhận lấy hai miếng thịt nhỏ, trong lòng ấm áp hẳn lên. Nỗi ấm ức khi nãy lúc ngồi bàn ăn không được nếm miếng thịt gà nào giờ bỗng chốc tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro