Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Bắt Nàng Ta Giặ...
2024-11-13 13:34:33
“Ơ… hả? À… đúng vậy, đúng là ta đi gọi bọn chúng đến, sao vậy?” Vân Chu thị bị hỏi đến nỗi giọng líu ríu, có phần lúng túng.
Nàng ta nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ, nhà mình… thân thích không nhiều, nếu lỡ có chuyện lớn chuyện nhỏ, chẳng phải phải có người giúp đỡ hay sao? Dù cha mẹ ta đã mất, nhưng ca ca ta, dù có thật thà đến mấy, cũng là chỗ dựa của chúng ta chứ? Nên… nên ta mới đi gọi hai đứa trẻ đến ăn bữa cơm. Ta nói rồi, hai đứa trẻ nhỏ như thế, ăn được bao nhiêu đâu? Nương chàng…”
Vân Sơn không đợi nàng ta nói hết, đã phất tay ngắt lời, giọng có chút không kiên nhẫn: “Nàng nghĩ thế thì có lý. Nhưng nàng cũng biết rõ, trong nhà này, nương là người làm chủ. Không phải lễ tết gì, nhà ta mới giết con gà, nàng lại đi gọi cháu ngoại đến ăn thịt gà, có hỏi qua nương xem bà có đồng ý không? Con gà ấy, cả nhà chúng ta hơn chục miệng ăn, có đủ no không đã là vấn đề, nàng lại còn… còn gọi Chu Long và Chu Hổ đến, nàng bảo nương có vui nổi không?”
Thịt gà đâu phải rau dại, không phải cứ muốn cho ai ăn là cho được, lại còn nhường phần của mình cho người khác. Dù có lòng tốt, nhà nào cũng không hào phóng đến mức ấy.
Vân Chu thị nghe được sự bất mãn trong giọng nói của Vân Sơn, trong lòng muốn làm ầm lên để xả cơn giận. Nhưng nàng ta chưa kịp dở trò thì đã nghe thấy giọng mẹ chồng gọi mình từ ngoài sân: “Đại tức, giao Mộc Thịnh cho tam đệ muội trông giúp, trời hôm nay đẹp, mau đem hết chăn mền của cả nhà ra tháo giặt đi. Ngày nào cũng không gọi thì chẳng thấy động tay làm gì cả. Chăn mền bẩn đến mức bốc mùi hôi thối kinh tởm, không mau giặt đi thì chẳng mấy mà dòi bọ cũng sinh ra, đắp cái thứ mốc meo ấy lên người, còn mặt mũi nào ra ngoài gặp ai nữa? Các ngươi không thấy khó chịu, nhưng ta thấy mất mặt.”
Lúc trước, La Tử Vi tỉnh dậy phát hiện cái chăn trên người mình không chỉ vá chằng vá đụp, cũ kỹ đến mức không nhận ra được màu sắc nguyên thủy, mà còn bốc lên mùi ẩm mốc hôi thối, suýt nữa thì vứt luôn cái chăn rách ấy xuống đất.
Nếu không giặt sạch sẽ cái chăn rách này, nàng thà chết còn hơn.
Ôi… nàng lại nhớ những cái chăn lông vũ cao cấp, mềm mại, nhẹ nhàng trong không gian sống hệ thống của mình.
Nghĩ đến việc chỉ cần ba mươi văn tiền là có thể mở ra không gian ấy, La Tử Vi liền hăng hái, cả người đầy sức sống, ngay cả khuôn mặt vàng vọt cũng có thêm sắc hồng tươi tắn.
Vân Chu thị nghe mẹ chồng ra lệnh với giọng hách dịch như vậy, trong lòng càng thêm bực bội và bất bình.
Nàng ta không ngờ rằng sự trả đũa của mẹ chồng lại đến nhanh như vậy, chẳng nể tình xưa nghĩa cũ chút nào, đã bêu mặt nàng ta và trượng phu không thương tiếc, lại còn chỉ đích danh bắt nàng ta giặt hết chăn mền của cả nhà. Đây… đây không phải là ức hiếp người sao?
Chăn mền của mẹ chồng, là phận làm dâu nàng ta giặt thì cũng đành, nhưng ngay cả chăn mền của hai người em chồng, cả em dâu, cũng bắt nàng ta giặt, thật là… quá quắt!
Nhất là nhị đệ Vân Hà và tam đệ Vân Văn đều đã có vợ, vậy mà chăn mền nhà họ cũng bắt nàng ta, một đại tẩu, phải giặt, cớ gì chứ?
Vân Chu thị vừa tức vừa ấm ức, định cãi lại vài câu, nhưng nghĩ đến những chuyện xấu xa mà vợ chồng mình đã làm trước đây, rồi lại nghe giọng mẹ chồng đầy vẻ không vui, nàng ta chẳng dám phản kháng.
Đành phải cắn răng nhẫn nhịn, gượng cười đáp lời, rồi ôm lấy con nhỏ bước ra khỏi phòng, đến trước mặt Hà thị, người đang chờ xem kịch hay, trao đứa nhỏ cho Hà thị, bèn giở chiêu trò quen thuộc.
“Tam đệ muội, Mộc Thịnh đành nhờ muội trông giúp vậy. Ôi… thằng bé này không hiểu sao dạo này cứ dính lấy ta không rời, lát nữa nếu nó khóc vì không thấy ta, muội ra bờ sông tìm ta nhé.”
Nàng ta nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ, nhà mình… thân thích không nhiều, nếu lỡ có chuyện lớn chuyện nhỏ, chẳng phải phải có người giúp đỡ hay sao? Dù cha mẹ ta đã mất, nhưng ca ca ta, dù có thật thà đến mấy, cũng là chỗ dựa của chúng ta chứ? Nên… nên ta mới đi gọi hai đứa trẻ đến ăn bữa cơm. Ta nói rồi, hai đứa trẻ nhỏ như thế, ăn được bao nhiêu đâu? Nương chàng…”
Vân Sơn không đợi nàng ta nói hết, đã phất tay ngắt lời, giọng có chút không kiên nhẫn: “Nàng nghĩ thế thì có lý. Nhưng nàng cũng biết rõ, trong nhà này, nương là người làm chủ. Không phải lễ tết gì, nhà ta mới giết con gà, nàng lại đi gọi cháu ngoại đến ăn thịt gà, có hỏi qua nương xem bà có đồng ý không? Con gà ấy, cả nhà chúng ta hơn chục miệng ăn, có đủ no không đã là vấn đề, nàng lại còn… còn gọi Chu Long và Chu Hổ đến, nàng bảo nương có vui nổi không?”
Thịt gà đâu phải rau dại, không phải cứ muốn cho ai ăn là cho được, lại còn nhường phần của mình cho người khác. Dù có lòng tốt, nhà nào cũng không hào phóng đến mức ấy.
Vân Chu thị nghe được sự bất mãn trong giọng nói của Vân Sơn, trong lòng muốn làm ầm lên để xả cơn giận. Nhưng nàng ta chưa kịp dở trò thì đã nghe thấy giọng mẹ chồng gọi mình từ ngoài sân: “Đại tức, giao Mộc Thịnh cho tam đệ muội trông giúp, trời hôm nay đẹp, mau đem hết chăn mền của cả nhà ra tháo giặt đi. Ngày nào cũng không gọi thì chẳng thấy động tay làm gì cả. Chăn mền bẩn đến mức bốc mùi hôi thối kinh tởm, không mau giặt đi thì chẳng mấy mà dòi bọ cũng sinh ra, đắp cái thứ mốc meo ấy lên người, còn mặt mũi nào ra ngoài gặp ai nữa? Các ngươi không thấy khó chịu, nhưng ta thấy mất mặt.”
Lúc trước, La Tử Vi tỉnh dậy phát hiện cái chăn trên người mình không chỉ vá chằng vá đụp, cũ kỹ đến mức không nhận ra được màu sắc nguyên thủy, mà còn bốc lên mùi ẩm mốc hôi thối, suýt nữa thì vứt luôn cái chăn rách ấy xuống đất.
Nếu không giặt sạch sẽ cái chăn rách này, nàng thà chết còn hơn.
Ôi… nàng lại nhớ những cái chăn lông vũ cao cấp, mềm mại, nhẹ nhàng trong không gian sống hệ thống của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến việc chỉ cần ba mươi văn tiền là có thể mở ra không gian ấy, La Tử Vi liền hăng hái, cả người đầy sức sống, ngay cả khuôn mặt vàng vọt cũng có thêm sắc hồng tươi tắn.
Vân Chu thị nghe mẹ chồng ra lệnh với giọng hách dịch như vậy, trong lòng càng thêm bực bội và bất bình.
Nàng ta không ngờ rằng sự trả đũa của mẹ chồng lại đến nhanh như vậy, chẳng nể tình xưa nghĩa cũ chút nào, đã bêu mặt nàng ta và trượng phu không thương tiếc, lại còn chỉ đích danh bắt nàng ta giặt hết chăn mền của cả nhà. Đây… đây không phải là ức hiếp người sao?
Chăn mền của mẹ chồng, là phận làm dâu nàng ta giặt thì cũng đành, nhưng ngay cả chăn mền của hai người em chồng, cả em dâu, cũng bắt nàng ta giặt, thật là… quá quắt!
Nhất là nhị đệ Vân Hà và tam đệ Vân Văn đều đã có vợ, vậy mà chăn mền nhà họ cũng bắt nàng ta, một đại tẩu, phải giặt, cớ gì chứ?
Vân Chu thị vừa tức vừa ấm ức, định cãi lại vài câu, nhưng nghĩ đến những chuyện xấu xa mà vợ chồng mình đã làm trước đây, rồi lại nghe giọng mẹ chồng đầy vẻ không vui, nàng ta chẳng dám phản kháng.
Đành phải cắn răng nhẫn nhịn, gượng cười đáp lời, rồi ôm lấy con nhỏ bước ra khỏi phòng, đến trước mặt Hà thị, người đang chờ xem kịch hay, trao đứa nhỏ cho Hà thị, bèn giở chiêu trò quen thuộc.
“Tam đệ muội, Mộc Thịnh đành nhờ muội trông giúp vậy. Ôi… thằng bé này không hiểu sao dạo này cứ dính lấy ta không rời, lát nữa nếu nó khóc vì không thấy ta, muội ra bờ sông tìm ta nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro