Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Mẹ Chàng Xem Ta...
2024-11-13 13:34:33
Chu Diệp thị thấy hai con trai mình không được ăn miếng thịt gà, bản thân nàng ta cũng chẳng được cô em chồng bưng cho bát nào để hai vợ chồng nếm thử, làm sao mà không bực bội cho được?
Chu Diệp thị liền cất giọng chua ngoa, xỉa xói trách mắng Vân Chu thị: “Nếu ta biết muội chẳng có chút thể diện nào trước mặt mẹ chồng, cũng chẳng làm chủ được gì ở nhà họ Vân, thì có đánh chết ta cũng không để hai đứa con tới nhà muội. Muội nhìn xem bây giờ ra nông nỗi gì? Chẳng được miếng thịt gà, còn bị người ta đuổi về, trời ơi, cái mặt mũi nhà họ Chu ta đều bị muội làm mất sạch rồi. Khắp cái thôn này, thử tìm đâu ra một đứa con gái mất mặt như muội nữa đây, thật là… nhục nhã mà. Trước đây, ta thấy muội cũng có chủ kiến, có đầu óc đấy chứ, sao bây giờ lại thành ra kẻ nhu nhược thế này? Hả?”
Vân Chu thị không ngờ đại tẩu trở mặt nhanh như vậy, lời nói thì chẳng nể nang, vừa giận vừa tủi, bèn phân trần: “Đại tẩu, tẩu… tẩu không biết, mẹ chồng muội, bà ấy hôm qua… Bà ấy tự mình bị ngã, rồi đem hết giận trút lên đầu muội. Đừng nói hai đứa Long nhi, Hổ nhi không được ăn thịt gà, ngay cả muội và trượng phu cũng chẳng được miếng nào.”
“Ô hô, bà ấy tự ngã, liên quan gì đến các ngươi chứ? Hả? Bà ấy không cho các ngươi ăn thịt gà, các ngươi cũng cam lòng chịu sao? Muội và muội phu nhịn thì cũng đành, nhưng Long nhi, Hổ nhi nhà chúng ta là khách đến chơi, sao lại có thể để bà ấy khinh thường như vậy được? Xem ra Vân lão thái chẳng coi Chu gia chúng ta ra gì, nếu không cũng chẳng bạc đãi hai đứa nhỏ. Tiểu muội à, không phải ta bắt bẻ muội đâu, nhưng sao muội lại nhu nhược như vậy? Muội sinh cho nhà họ Vân hai đứa cháu đích tôn, không nói là họ phải thờ muội như tổ tông, ít nhất cũng phải nể nang muội chút chứ. Thế nào? Sinh cháu rồi mà chẳng có chút công lao gì hay sao? Hừ… muội nhìn đi, ngay cả miếng thịt gà cũng không được, lại làm hai đứa con ta xấu mặt theo, muội làm dâu trưởng nhà họ Vân chẳng khác nào làm không công.”
Vân Chu thị bị đại tẩu xỉa xói, trong lòng vừa tủi vừa bực, cơn giận càng thêm lớn, nhưng nào dám kể lại những lời mẹ chồng đã nói.
Chịu không nổi sự nhục nhã, Vân Chu thị nước mắt rưng rưng, tức tưởi chạy khỏi nhà mẹ đẻ, về tới nhà mình, vừa thấy Vân Sơn, nước mắt càng tuôn dữ hơn, vừa khóc vừa oán trách.
“Vân Sơn, ta, Chu Tố Nga, dù gì cũng đã sinh cho nhà chàng hai đứa con trai, chàng nói xem… vì sao nương chàng chẳng cho ta chút thể diện nào? Dù gì ta cũng là dâu trưởng của nhà chàng, nhưng nương xem ta là gì chứ? Hai đứa cháu của ta chỉ là trẻ nhỏ, ăn được bao nhiêu đâu? Tới nhà ta một lần, vậy mà nương chàng lại… lại không nỡ cho nổi một miếng thịt gà. Chàng nói xem, nương làm sao có thể nhẫn tâm đến vậy? Không cho vợ chồng ta ăn thì thôi, ta không tính toán. Nhưng Long nhi và Hổ nhi tuy là cháu ngoại của ta, nhưng vẫn là thân thích của nhà ta. Làm gì có chuyện thân thích đến thăm mà không mời nổi một bát cơm? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, là nương chàng mất mặt, hay nhà họ Chu của ta mang tiếng đây?”
Vân Sơn chỉ biết cúi đầu im lặng, chẳng biết phải an ủi vợ thế nào.
Hắn thừa hiểu nương mình xưa nay không vừa lòng với việc vợ hắn cứ bênh vực nhà mẹ đẻ, nhưng ngày trước nương còn nén được, bề ngoài cũng không làm căng.
Ai ngờ lần này, sau khi bị ngã, nương lại có thể trở nên cứng rắn đến vậy.
Nói không cho vợ chồng hắn ăn thịt gà, là thật sự không cho miếng nào, ngay cả nước luộc gà cũng chẳng được nếm, nói gì đến hai đứa cháu nhà họ Chu, cứ mấy bữa lại mò đến ăn chực.
Vân Sơn nghĩ đến cảnh con mình còn chẳng được phần, trong lòng bức bối. Nhìn thấy vợ khóc thút thít, hắn không nhịn được mà thở dài, hỏi: “Long nhi, Hổ nhi là do nàng sáng sớm đi mời đến phải không?”
Chu Diệp thị liền cất giọng chua ngoa, xỉa xói trách mắng Vân Chu thị: “Nếu ta biết muội chẳng có chút thể diện nào trước mặt mẹ chồng, cũng chẳng làm chủ được gì ở nhà họ Vân, thì có đánh chết ta cũng không để hai đứa con tới nhà muội. Muội nhìn xem bây giờ ra nông nỗi gì? Chẳng được miếng thịt gà, còn bị người ta đuổi về, trời ơi, cái mặt mũi nhà họ Chu ta đều bị muội làm mất sạch rồi. Khắp cái thôn này, thử tìm đâu ra một đứa con gái mất mặt như muội nữa đây, thật là… nhục nhã mà. Trước đây, ta thấy muội cũng có chủ kiến, có đầu óc đấy chứ, sao bây giờ lại thành ra kẻ nhu nhược thế này? Hả?”
Vân Chu thị không ngờ đại tẩu trở mặt nhanh như vậy, lời nói thì chẳng nể nang, vừa giận vừa tủi, bèn phân trần: “Đại tẩu, tẩu… tẩu không biết, mẹ chồng muội, bà ấy hôm qua… Bà ấy tự mình bị ngã, rồi đem hết giận trút lên đầu muội. Đừng nói hai đứa Long nhi, Hổ nhi không được ăn thịt gà, ngay cả muội và trượng phu cũng chẳng được miếng nào.”
“Ô hô, bà ấy tự ngã, liên quan gì đến các ngươi chứ? Hả? Bà ấy không cho các ngươi ăn thịt gà, các ngươi cũng cam lòng chịu sao? Muội và muội phu nhịn thì cũng đành, nhưng Long nhi, Hổ nhi nhà chúng ta là khách đến chơi, sao lại có thể để bà ấy khinh thường như vậy được? Xem ra Vân lão thái chẳng coi Chu gia chúng ta ra gì, nếu không cũng chẳng bạc đãi hai đứa nhỏ. Tiểu muội à, không phải ta bắt bẻ muội đâu, nhưng sao muội lại nhu nhược như vậy? Muội sinh cho nhà họ Vân hai đứa cháu đích tôn, không nói là họ phải thờ muội như tổ tông, ít nhất cũng phải nể nang muội chút chứ. Thế nào? Sinh cháu rồi mà chẳng có chút công lao gì hay sao? Hừ… muội nhìn đi, ngay cả miếng thịt gà cũng không được, lại làm hai đứa con ta xấu mặt theo, muội làm dâu trưởng nhà họ Vân chẳng khác nào làm không công.”
Vân Chu thị bị đại tẩu xỉa xói, trong lòng vừa tủi vừa bực, cơn giận càng thêm lớn, nhưng nào dám kể lại những lời mẹ chồng đã nói.
Chịu không nổi sự nhục nhã, Vân Chu thị nước mắt rưng rưng, tức tưởi chạy khỏi nhà mẹ đẻ, về tới nhà mình, vừa thấy Vân Sơn, nước mắt càng tuôn dữ hơn, vừa khóc vừa oán trách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vân Sơn, ta, Chu Tố Nga, dù gì cũng đã sinh cho nhà chàng hai đứa con trai, chàng nói xem… vì sao nương chàng chẳng cho ta chút thể diện nào? Dù gì ta cũng là dâu trưởng của nhà chàng, nhưng nương xem ta là gì chứ? Hai đứa cháu của ta chỉ là trẻ nhỏ, ăn được bao nhiêu đâu? Tới nhà ta một lần, vậy mà nương chàng lại… lại không nỡ cho nổi một miếng thịt gà. Chàng nói xem, nương làm sao có thể nhẫn tâm đến vậy? Không cho vợ chồng ta ăn thì thôi, ta không tính toán. Nhưng Long nhi và Hổ nhi tuy là cháu ngoại của ta, nhưng vẫn là thân thích của nhà ta. Làm gì có chuyện thân thích đến thăm mà không mời nổi một bát cơm? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, là nương chàng mất mặt, hay nhà họ Chu của ta mang tiếng đây?”
Vân Sơn chỉ biết cúi đầu im lặng, chẳng biết phải an ủi vợ thế nào.
Hắn thừa hiểu nương mình xưa nay không vừa lòng với việc vợ hắn cứ bênh vực nhà mẹ đẻ, nhưng ngày trước nương còn nén được, bề ngoài cũng không làm căng.
Ai ngờ lần này, sau khi bị ngã, nương lại có thể trở nên cứng rắn đến vậy.
Nói không cho vợ chồng hắn ăn thịt gà, là thật sự không cho miếng nào, ngay cả nước luộc gà cũng chẳng được nếm, nói gì đến hai đứa cháu nhà họ Chu, cứ mấy bữa lại mò đến ăn chực.
Vân Sơn nghĩ đến cảnh con mình còn chẳng được phần, trong lòng bức bối. Nhìn thấy vợ khóc thút thít, hắn không nhịn được mà thở dài, hỏi: “Long nhi, Hổ nhi là do nàng sáng sớm đi mời đến phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro