Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Mất Mặt Làm Trò...
2024-11-23 19:40:17
"Ôi chao… chuyện này là thật ư? Trời ơi, Vân lão thái keo kiệt đến thế, nếu không phải vì con trai, có đánh chết bà ấy cũng chẳng nỡ giết gà đâu. Ta đã bảo mà, sao hai thằng nhỏ nhà họ Chu lại mò tới Vân gia nữa, hóa ra là thấy nhà người ta giết gà có thịt ăn, lại mò đến để ăn chực. Kết quả, chắc là không được ăn cho no nên vợ của Vân Sơn không vui rồi. Các ngươi xem mà coi, hai thằng nhỏ nhà họ Chu khóc đến là thảm, thật là…”
“Này, các ngươi nói thế, cũng chẳng trách Vân lão thái không cho con dâu cả sắc mặt tốt đâu. Các ngươi nghĩ mà xem, Vân Cẩm sắp thi huyện, làm nương đương nhiên phải giết gà bồi bổ cho con, vậy mà nhà họ Chu lại thấy có lợi, liền đẩy hai thằng cháu sang ăn chực thịt. Ai mà chịu nổi chứ?”
“Thím nói đúng lắm. Không phải sao, người ta bồi bổ cho con trai mình, thế mà nhà họ Chu không biết xấu hổ mà nhảy vào. Vân Lão thái không đuổi thẳng bọn chúng ra ngoài là còn may đấy.”
“Các ngươi nghe được chưa? Ý của Chu thị là nói mẹ chồng nàng ta keo kiệt, đến miếng thịt gà cũng không cho hai đứa cháu ăn. Ai mà tin nổi chứ? Nhà họ Chu chẳng phải đã ăn không biết bao nhiêu bữa cơm của Vân lão thái rồi sao? Hôm nay chắc được cho ăn ít quá, Chu thị mới không cam tâm, bèn chạy đến đây bêu xấu mẹ chồng đấy.”
“Hừ… Chu thị chỉ là may mắn gả vào nhà họ Vân thôi, chứ nếu là nhà khác, có lẽ đã bị bỏ từ lâu rồi. Tay cầm làm gì cũng hướng ra ngoài, cái gì cũng nhớ đến nhà mẹ đẻ, ai mà chịu nổi người con dâu như vậy? Đến thịt gà bồi bổ cho em chồng cũng muốn đem về nhà mẹ, ăn không được một bữa đã giận dỗi, chạy ra ngoài bêu rếu mẹ chồng, hừ… Vân lão thái thật là xui xẻo mới có nàng ta làm dâu.”
Lời bàn tán của dân làng từ chỗ trách cứ Vân lão thái bỗng quay sang hiểu và bênh vực, tiếng tội nghiệp kêu oan, sự chuyển biến này khiến Vân Chu thị không ngờ tới.
Thấy đám đông trong thôn chỉ trỏ bàn tán, sắc mặt nàng ta càng thêm khó coi, nhìn sang đám người đang nói lớn nhất là Trương Hà thị, nàng ta như chợt hiểu tại sao mọi người lại bênh vực mẹ chồng.
Hừ… tất cả đều là lũ nịnh hót tham chút lợi lộc.
Chẳng phải chỉ vì được chép vài quyển sách thôi sao, mà đã hùa nhau nói tốt cho con mụ già kia, thật là chẳng biết xấu hổ.
Vân Chu thị trong bụng thầm mắng Trương Hà thị cùng với mẹ chồng mình, nhưng chỉ đành bất an cúi mặt, dắt Chu Long và Chu Hổ về nhà mẹ đẻ.
Kết quả là chẳng cần hỏi cũng biết, nàng ta chẳng được gì tốt đẹp cả.
Chu Long và Chu Hổ lăn lộn trên đất, khóc lóc la hét rằng không được ăn thịt gà, ngay cả phần phao câu cũng chẳng thấy đâu, làm Chu Diệp thị nghe xong liền bực bội.
Nhìn hai đứa con cưng lăn lộn như lũ lừa con, lòng đau như cắt, khuyên nhủ cũng chẳng được, Chu Diệp thị đành hứa sẽ giết một con gà bồi bổ cho chúng.
Chu Long và Chu Hổ nghe được lời hứa, mặt mày mới hí hửng, đắc ý bò dậy khỏi đất, nghểnh cổ nhìn Vân Chu thị, hừ một tiếng rồi chạy ra ngoài chơi.
Vân Chu thị giận đến suýt ngất xỉu. Nàng ta… bao năm nay, đồ ngon toàn cho chúng nó ăn, mà giờ chẳng khác nào nuôi chó! Hai thằng cháu vô lương tâm, một bữa không được ăn thịt đã trở mặt, thật là lũ sói con trắng mắt.
Chu Diệp thị vẫn một bụng tức giận, lại há mồm như dao bén mà xỉa xói Vân Chu thị.
Chỉ thiếu nước chỉ vào mũi mắng thẳng rằng nàng ta là thứ vô tích sự, ngay cả chút đồ ăn cho cháu cũng không lo nổi, còn dám vác mặt về nhà mẹ đẻ?
“Đại cô này, sau này chuyện gì muội không làm chủ được, thì đừng đến lừa bọn Long nhi và Hổ nhi nữa. Thật đấy, hai đứa trẻ còn nhỏ, mặt mũi cũng mỏng, làm sao chịu nổi bị người ta ức hiếp thế? Muội nói có phải lý không? Ta bảo này, không có viên kim cương thì đừng nhận việc nặng, đã mất mặt làm trò cười, lại còn khiến người ta khó chịu.”
“Này, các ngươi nói thế, cũng chẳng trách Vân lão thái không cho con dâu cả sắc mặt tốt đâu. Các ngươi nghĩ mà xem, Vân Cẩm sắp thi huyện, làm nương đương nhiên phải giết gà bồi bổ cho con, vậy mà nhà họ Chu lại thấy có lợi, liền đẩy hai thằng cháu sang ăn chực thịt. Ai mà chịu nổi chứ?”
“Thím nói đúng lắm. Không phải sao, người ta bồi bổ cho con trai mình, thế mà nhà họ Chu không biết xấu hổ mà nhảy vào. Vân Lão thái không đuổi thẳng bọn chúng ra ngoài là còn may đấy.”
“Các ngươi nghe được chưa? Ý của Chu thị là nói mẹ chồng nàng ta keo kiệt, đến miếng thịt gà cũng không cho hai đứa cháu ăn. Ai mà tin nổi chứ? Nhà họ Chu chẳng phải đã ăn không biết bao nhiêu bữa cơm của Vân lão thái rồi sao? Hôm nay chắc được cho ăn ít quá, Chu thị mới không cam tâm, bèn chạy đến đây bêu xấu mẹ chồng đấy.”
“Hừ… Chu thị chỉ là may mắn gả vào nhà họ Vân thôi, chứ nếu là nhà khác, có lẽ đã bị bỏ từ lâu rồi. Tay cầm làm gì cũng hướng ra ngoài, cái gì cũng nhớ đến nhà mẹ đẻ, ai mà chịu nổi người con dâu như vậy? Đến thịt gà bồi bổ cho em chồng cũng muốn đem về nhà mẹ, ăn không được một bữa đã giận dỗi, chạy ra ngoài bêu rếu mẹ chồng, hừ… Vân lão thái thật là xui xẻo mới có nàng ta làm dâu.”
Lời bàn tán của dân làng từ chỗ trách cứ Vân lão thái bỗng quay sang hiểu và bênh vực, tiếng tội nghiệp kêu oan, sự chuyển biến này khiến Vân Chu thị không ngờ tới.
Thấy đám đông trong thôn chỉ trỏ bàn tán, sắc mặt nàng ta càng thêm khó coi, nhìn sang đám người đang nói lớn nhất là Trương Hà thị, nàng ta như chợt hiểu tại sao mọi người lại bênh vực mẹ chồng.
Hừ… tất cả đều là lũ nịnh hót tham chút lợi lộc.
Chẳng phải chỉ vì được chép vài quyển sách thôi sao, mà đã hùa nhau nói tốt cho con mụ già kia, thật là chẳng biết xấu hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chu thị trong bụng thầm mắng Trương Hà thị cùng với mẹ chồng mình, nhưng chỉ đành bất an cúi mặt, dắt Chu Long và Chu Hổ về nhà mẹ đẻ.
Kết quả là chẳng cần hỏi cũng biết, nàng ta chẳng được gì tốt đẹp cả.
Chu Long và Chu Hổ lăn lộn trên đất, khóc lóc la hét rằng không được ăn thịt gà, ngay cả phần phao câu cũng chẳng thấy đâu, làm Chu Diệp thị nghe xong liền bực bội.
Nhìn hai đứa con cưng lăn lộn như lũ lừa con, lòng đau như cắt, khuyên nhủ cũng chẳng được, Chu Diệp thị đành hứa sẽ giết một con gà bồi bổ cho chúng.
Chu Long và Chu Hổ nghe được lời hứa, mặt mày mới hí hửng, đắc ý bò dậy khỏi đất, nghểnh cổ nhìn Vân Chu thị, hừ một tiếng rồi chạy ra ngoài chơi.
Vân Chu thị giận đến suýt ngất xỉu. Nàng ta… bao năm nay, đồ ngon toàn cho chúng nó ăn, mà giờ chẳng khác nào nuôi chó! Hai thằng cháu vô lương tâm, một bữa không được ăn thịt đã trở mặt, thật là lũ sói con trắng mắt.
Chu Diệp thị vẫn một bụng tức giận, lại há mồm như dao bén mà xỉa xói Vân Chu thị.
Chỉ thiếu nước chỉ vào mũi mắng thẳng rằng nàng ta là thứ vô tích sự, ngay cả chút đồ ăn cho cháu cũng không lo nổi, còn dám vác mặt về nhà mẹ đẻ?
“Đại cô này, sau này chuyện gì muội không làm chủ được, thì đừng đến lừa bọn Long nhi và Hổ nhi nữa. Thật đấy, hai đứa trẻ còn nhỏ, mặt mũi cũng mỏng, làm sao chịu nổi bị người ta ức hiếp thế? Muội nói có phải lý không? Ta bảo này, không có viên kim cương thì đừng nhận việc nặng, đã mất mặt làm trò cười, lại còn khiến người ta khó chịu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro