Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Nhà Ai Chịu Nổi...
2024-11-13 13:34:33
La Tử Vi dứt khoát nói thẳng, không chừa mặt mũi nào cho Vân Chu thị, “Này Chu thị, ngươi muốn bảo vệ nhà mẹ đẻ, ta bà già này không quản. Nhưng, ngươi muốn cho bọn họ cái gì, dù có là mạng của trượng phu ngươi, thì cứ lấy phần ngươi tự kiếm được mà cho, ta không can dự. Nhớ kỹ cho ta, đừng lấy đồ của người khác trong nhà mà lấp cho nhà mẹ đẻ ngươi. Người trong nhà này không ai mắc nợ nhà họ Chu các ngươi, từ nay về sau, nhà này không có cái quy củ đó nữa.”
Vân Chu thị cảm thấy vô cùng bẽ bàng, nhưng cũng biết rõ tính tình mẹ chồng mình, nói một là một, đành vội vàng gật đầu nhận lời, “Dạ, nương. Sau này sẽ không thế nữa.”
Nói rồi, nàng ta nắm lấy hai đứa Chu Long, Chu Hổ, dắt ra khỏi sân nhà.
Dọc đường đi, nàng ta cũng chẳng còn lén lút như kẻ trộm nữa, mà hiên ngang đi trên con đường lớn trong thôn.
Cùng với tiếng khóc rền rĩ không dứt của Chu Long, Chu Hổ, gương mặt nàng ta đầy vẻ tủi nhục, nước mắt rưng rưng, gặp ai trong thôn cũng bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thật thật giả giả, hư hư thực thực, nói đôi câu mập mờ, chẳng mấy chốc đã khiến người trong thôn đồn thổi rằng Vân lão thái lại gây chuyện, làm khó con dâu.
“Ôi chao, con dâu cả nhà họ Vân thật đáng thương, từ khi gả cho Vân Sơn, chưa có ngày nào được sống yên ổn. Đáng thương cho con dâu ấy còn muốn báo hiếu mẹ chồng.”
“Phải đó. Mọi người xem mà xem, cháu trai nhà mẹ đẻ đến ăn bữa cơm, nàng ta cũng bị xỉ vả, ôi… Vân Sơn thật khổ khi gặp phải một lão nương hồ đồ thế này…”
“Hồ đồ? Ngươi bảo Vân lão thái hồ đồ? Hừ… đừng nói bậy. Bà ấy mà hồ đồ sao? Ta thấy khắp thôn này chẳng ai khôn khéo bằng bà ấy đâu. Không thì làm sao một mình bà ấy có thể nuôi lớn bao nhiêu đứa con, còn dựng vợ gả chồng được hết? Các ngươi nói xem, một thân một mình, không có nam nhân làm chỗ dựa, mấy chục năm qua dễ dàng gì đâu?”
“Đúng đấy, các ngươi không thấy sao? Hai đứa cháu trai nhà họ Chu kia, chắc chắn lại đến nhà người ta ăn chực. Thời buổi giáp hạt thế này, nhà ai có thừa lương thực chứ? Dù có, cũng không thể làm kẻ ngốc mà nuôi con nhà người khác được.”
“Ôi chao, các ngươi nói thế mới đúng, nhà họ Chu quen thói tìm cách lợi dụng nhà Vân lão thái. Cả thôn này ai chẳng biết? Bao năm nay, nhà họ Chu cứ vài ba bận lại phái trẻ con tới ăn chực, ai mà chịu nổi cơ chứ? Trời ơi, hôm nay xem ra đại cô nhà họ Chu lại trưng ra bộ mặt đưa đám với chúng ta là vì mất mặt trước mẹ chồng đây mà.”
“Phải đấy, phải đấy. Nhà họ Chu không có lương tâm, cứ nhè vào Vân lão thái mà bòn rút, chẳng thèm nghĩ tới ngày tháng nhà người ta khó khăn ra sao. Ai mà chịu nổi khi phải nuôi con nhà người khác thế này chứ? Dù có thương tình vì là thân thích, cũng không thể quá đáng như thế.”
“Phải, các ngươi nói chí phải. Con dâu cả nhà họ Vân bảo vệ nhà mẹ đẻ thì cũng quá lắm rồi. Nghe nói ngay cả món trứng gà dành cho Tiểu Mộc Xương cũng bị nàng ta đem về nhà mẹ. Nếu không có Vân lão thái giữ chặt, e là nàng ta đã vét sạch nhà chồng rồi. Thương mẹ đẻ thì cũng phải có chừng mực chứ.”
“Này này, mọi người có biết không? Tứ lang nhà họ Vân, Vân Cẩm, cái đứa đọc sách giỏi nhất thôn ta ấy, sắp đi thi huyện rồi. Vân Lão thái vì muốn bồi bổ cho nó, sáng nay còn làm thịt cả con gà mái đang đẻ trứng kìa.”
Vân Chu thị cảm thấy vô cùng bẽ bàng, nhưng cũng biết rõ tính tình mẹ chồng mình, nói một là một, đành vội vàng gật đầu nhận lời, “Dạ, nương. Sau này sẽ không thế nữa.”
Nói rồi, nàng ta nắm lấy hai đứa Chu Long, Chu Hổ, dắt ra khỏi sân nhà.
Dọc đường đi, nàng ta cũng chẳng còn lén lút như kẻ trộm nữa, mà hiên ngang đi trên con đường lớn trong thôn.
Cùng với tiếng khóc rền rĩ không dứt của Chu Long, Chu Hổ, gương mặt nàng ta đầy vẻ tủi nhục, nước mắt rưng rưng, gặp ai trong thôn cũng bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thật thật giả giả, hư hư thực thực, nói đôi câu mập mờ, chẳng mấy chốc đã khiến người trong thôn đồn thổi rằng Vân lão thái lại gây chuyện, làm khó con dâu.
“Ôi chao, con dâu cả nhà họ Vân thật đáng thương, từ khi gả cho Vân Sơn, chưa có ngày nào được sống yên ổn. Đáng thương cho con dâu ấy còn muốn báo hiếu mẹ chồng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phải đó. Mọi người xem mà xem, cháu trai nhà mẹ đẻ đến ăn bữa cơm, nàng ta cũng bị xỉ vả, ôi… Vân Sơn thật khổ khi gặp phải một lão nương hồ đồ thế này…”
“Hồ đồ? Ngươi bảo Vân lão thái hồ đồ? Hừ… đừng nói bậy. Bà ấy mà hồ đồ sao? Ta thấy khắp thôn này chẳng ai khôn khéo bằng bà ấy đâu. Không thì làm sao một mình bà ấy có thể nuôi lớn bao nhiêu đứa con, còn dựng vợ gả chồng được hết? Các ngươi nói xem, một thân một mình, không có nam nhân làm chỗ dựa, mấy chục năm qua dễ dàng gì đâu?”
“Đúng đấy, các ngươi không thấy sao? Hai đứa cháu trai nhà họ Chu kia, chắc chắn lại đến nhà người ta ăn chực. Thời buổi giáp hạt thế này, nhà ai có thừa lương thực chứ? Dù có, cũng không thể làm kẻ ngốc mà nuôi con nhà người khác được.”
“Ôi chao, các ngươi nói thế mới đúng, nhà họ Chu quen thói tìm cách lợi dụng nhà Vân lão thái. Cả thôn này ai chẳng biết? Bao năm nay, nhà họ Chu cứ vài ba bận lại phái trẻ con tới ăn chực, ai mà chịu nổi cơ chứ? Trời ơi, hôm nay xem ra đại cô nhà họ Chu lại trưng ra bộ mặt đưa đám với chúng ta là vì mất mặt trước mẹ chồng đây mà.”
“Phải đấy, phải đấy. Nhà họ Chu không có lương tâm, cứ nhè vào Vân lão thái mà bòn rút, chẳng thèm nghĩ tới ngày tháng nhà người ta khó khăn ra sao. Ai mà chịu nổi khi phải nuôi con nhà người khác thế này chứ? Dù có thương tình vì là thân thích, cũng không thể quá đáng như thế.”
“Phải, các ngươi nói chí phải. Con dâu cả nhà họ Vân bảo vệ nhà mẹ đẻ thì cũng quá lắm rồi. Nghe nói ngay cả món trứng gà dành cho Tiểu Mộc Xương cũng bị nàng ta đem về nhà mẹ. Nếu không có Vân lão thái giữ chặt, e là nàng ta đã vét sạch nhà chồng rồi. Thương mẹ đẻ thì cũng phải có chừng mực chứ.”
“Này này, mọi người có biết không? Tứ lang nhà họ Vân, Vân Cẩm, cái đứa đọc sách giỏi nhất thôn ta ấy, sắp đi thi huyện rồi. Vân Lão thái vì muốn bồi bổ cho nó, sáng nay còn làm thịt cả con gà mái đang đẻ trứng kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro