Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Là Vân Gia Mời...
2024-11-13 13:34:33
Vân Mộc Xương giận dỗi, bất chợt trượt khỏi ghế, bước nhanh tới trước mặt Chu Long và Chu Hổ, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại như người lớn, giọng non nớt nhưng đầy khí khái quát lớn: "Không được mắng bà nội ta, không được mắng bà nội ta. Biểu ca, đến nhà người khác làm khách, phải biết lễ nghi."
Ồ, thằng bé này, xem khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng kia, trông nghiêm trang như tiểu đại nhân, khiến La Tử Vi bật cười khoan khoái.
Quả là vậy, xem ra trong cái nhà này không phải ai cũng là kẻ vô dụng. Đấy thôi, đứa cháu nhỏ này cũng thật đáng yêu.
Trong niềm vui, La Tử Vi bảo Vân Tú bế Tiểu Mộc Xương lên đùi mình, rồi lấy một cái đùi gà khác trong tô, ôn tồn nói: "Nào, cầm lấy. Cái đùi gà này, bà nội thưởng cho cháu. Cháu của bà biết lễ nghĩa, có hiếu tâm, đáng được khen thưởng. Ha ha ha… Từ nay, trong nhà ai làm tốt, ta đều sẽ khen thưởng. Còn ai không có lòng, ta sẽ coi như thứ cặn bã, bảo lăn đi càng xa càng tốt."
Vân Mộc Xương bất ngờ với phần thưởng này, ngơ ngác không dám nhận.
Nhưng sự cám dỗ của cái đùi gà quá lớn, thằng bé đành cầm lấy trong bối rối, nhỏ nhẹ thưa với La Tử Vi: "Bà nội, cháu... cháu có thể chia cho đệ đệ ăn không? Mộc Thịnh và Mộc Thần cũng không mắng bà đâu."
La Tử Vi thấy vậy, lần này thật sự kinh ngạc.
Nàng không ngờ rằng đứa trẻ chưa đầy năm tuổi lại có lòng yêu thương, rộng lượng hơn cả cha mẹ nó, nàng mỉm cười khen ngợi và gật đầu: "Mộc Xương của bà thương yêu đệ đệ như vậy, bà tất nhiên đồng ý. Đi đi, đừng để làm nghẹn đệ Mộc Thịnh và Mộc Thần nhé."
Vân Mộc Xương vui sướng cầm đùi gà đi tới chỗ Mộc Thịnh và Mộc Thần, mấy huynh đệ tíu tít vừa cười đùa, vừa chia nhau cái đùi gà thơm phức.
La Tử Vi nhìn cảnh tượng hòa thuận, ấm lòng trước mắt, rồi nheo mắt, lạnh lùng dõi về phía Vân Sơn, chẳng thốt một lời thừa thãi.
Nhưng chỉ cần như vậy cũng khiến Vân Sơn sợ hãi xanh mặt, muốn kéo Chu Long và Chu Hổ còn đang lăn lộn khóc lóc dậy, định dạy dỗ chúng một trận.
Vân Chu thị đã sớm bị hành động của mẹ chồng làm tức đến muốn nổ tung.
Thấy Vân Sơn định dạy dỗ mấy đứa cháu của mình, nàng ta lập tức nổi giận, trợn mắt trừng chồng, hậm hực nói: "Chàng so đo với bọn trẻ làm gì? Chúng là con nít, thấy đồ ăn ngon thì chẳng thèm thuồng sao?"
Thật là... lũ tiểu tử chết tiệt còn dám chỉ vào mũi ta mà chửi, vậy mà Vân Chu thị này còn dám cãi bướng nữa?
Ánh mắt của La Tử Vi càng lạnh lẽo hơn, giọng nàng trầm xuống, u ám cất lời: "Chu thị, con cháu nhà họ Chu các ngươi, giờ bữa cơm lại tới Vân gia, là Vân gia chúng ta hèn hạ mời đến sao? Hả? Bây giờ ta không muốn lắm lời, chỉ hỏi một câu: để bọn chúng tự về nhà, hay ngươi thu dọn của hồi môn, theo bọn chúng về? Hả? Bà già này có phải đã cho ngươi quá nhiều thể diện rồi?"
Nói đến mức này, rõ ràng là không còn giữ chút mặt mũi nào, ngụ ý bảo rõ rằng Vân gia không nuôi kẻ ăn nhờ ở đậu.
Vân Chu thị nghe lời đe dọa từ mẹ chồng, cuối cùng cũng sợ, cố nén hận ý, ngượng ngùng nói: "Nương, con... con bảo bọn chúng về ngay đây."
“Được, bảo bọn chúng cút ngay, đừng làm phiền bà già này nữa. Ngươi nhớ cho kỹ, nhà này không nuôi kẻ ăn không, cũng không dư thừa lương thực mà lãng phí đâu. Mấy năm nay, người nhà mẹ đẻ ngươi ăn của ta không ít thứ, ngươi về bảo đại ca, đại tẩu của ngươi tính toán lại cho rõ, đừng tưởng ai cũng không biết điều. Ngươi nhắn với tẩu ngươi, nếu còn muốn nhận họ hàng này, thì phải giữ gìn lễ nghĩa làm người, không biết làm người thì đừng coi nhà ai cũng là kẻ ngu cho nàng ta đùa giỡn.”
Ồ, thằng bé này, xem khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng kia, trông nghiêm trang như tiểu đại nhân, khiến La Tử Vi bật cười khoan khoái.
Quả là vậy, xem ra trong cái nhà này không phải ai cũng là kẻ vô dụng. Đấy thôi, đứa cháu nhỏ này cũng thật đáng yêu.
Trong niềm vui, La Tử Vi bảo Vân Tú bế Tiểu Mộc Xương lên đùi mình, rồi lấy một cái đùi gà khác trong tô, ôn tồn nói: "Nào, cầm lấy. Cái đùi gà này, bà nội thưởng cho cháu. Cháu của bà biết lễ nghĩa, có hiếu tâm, đáng được khen thưởng. Ha ha ha… Từ nay, trong nhà ai làm tốt, ta đều sẽ khen thưởng. Còn ai không có lòng, ta sẽ coi như thứ cặn bã, bảo lăn đi càng xa càng tốt."
Vân Mộc Xương bất ngờ với phần thưởng này, ngơ ngác không dám nhận.
Nhưng sự cám dỗ của cái đùi gà quá lớn, thằng bé đành cầm lấy trong bối rối, nhỏ nhẹ thưa với La Tử Vi: "Bà nội, cháu... cháu có thể chia cho đệ đệ ăn không? Mộc Thịnh và Mộc Thần cũng không mắng bà đâu."
La Tử Vi thấy vậy, lần này thật sự kinh ngạc.
Nàng không ngờ rằng đứa trẻ chưa đầy năm tuổi lại có lòng yêu thương, rộng lượng hơn cả cha mẹ nó, nàng mỉm cười khen ngợi và gật đầu: "Mộc Xương của bà thương yêu đệ đệ như vậy, bà tất nhiên đồng ý. Đi đi, đừng để làm nghẹn đệ Mộc Thịnh và Mộc Thần nhé."
Vân Mộc Xương vui sướng cầm đùi gà đi tới chỗ Mộc Thịnh và Mộc Thần, mấy huynh đệ tíu tít vừa cười đùa, vừa chia nhau cái đùi gà thơm phức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Tử Vi nhìn cảnh tượng hòa thuận, ấm lòng trước mắt, rồi nheo mắt, lạnh lùng dõi về phía Vân Sơn, chẳng thốt một lời thừa thãi.
Nhưng chỉ cần như vậy cũng khiến Vân Sơn sợ hãi xanh mặt, muốn kéo Chu Long và Chu Hổ còn đang lăn lộn khóc lóc dậy, định dạy dỗ chúng một trận.
Vân Chu thị đã sớm bị hành động của mẹ chồng làm tức đến muốn nổ tung.
Thấy Vân Sơn định dạy dỗ mấy đứa cháu của mình, nàng ta lập tức nổi giận, trợn mắt trừng chồng, hậm hực nói: "Chàng so đo với bọn trẻ làm gì? Chúng là con nít, thấy đồ ăn ngon thì chẳng thèm thuồng sao?"
Thật là... lũ tiểu tử chết tiệt còn dám chỉ vào mũi ta mà chửi, vậy mà Vân Chu thị này còn dám cãi bướng nữa?
Ánh mắt của La Tử Vi càng lạnh lẽo hơn, giọng nàng trầm xuống, u ám cất lời: "Chu thị, con cháu nhà họ Chu các ngươi, giờ bữa cơm lại tới Vân gia, là Vân gia chúng ta hèn hạ mời đến sao? Hả? Bây giờ ta không muốn lắm lời, chỉ hỏi một câu: để bọn chúng tự về nhà, hay ngươi thu dọn của hồi môn, theo bọn chúng về? Hả? Bà già này có phải đã cho ngươi quá nhiều thể diện rồi?"
Nói đến mức này, rõ ràng là không còn giữ chút mặt mũi nào, ngụ ý bảo rõ rằng Vân gia không nuôi kẻ ăn nhờ ở đậu.
Vân Chu thị nghe lời đe dọa từ mẹ chồng, cuối cùng cũng sợ, cố nén hận ý, ngượng ngùng nói: "Nương, con... con bảo bọn chúng về ngay đây."
“Được, bảo bọn chúng cút ngay, đừng làm phiền bà già này nữa. Ngươi nhớ cho kỹ, nhà này không nuôi kẻ ăn không, cũng không dư thừa lương thực mà lãng phí đâu. Mấy năm nay, người nhà mẹ đẻ ngươi ăn của ta không ít thứ, ngươi về bảo đại ca, đại tẩu của ngươi tính toán lại cho rõ, đừng tưởng ai cũng không biết điều. Ngươi nhắn với tẩu ngươi, nếu còn muốn nhận họ hàng này, thì phải giữ gìn lễ nghĩa làm người, không biết làm người thì đừng coi nhà ai cũng là kẻ ngu cho nàng ta đùa giỡn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro