Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Gọi Cháu Nhà Mẹ...
2024-11-13 13:34:33
Thực ra Vân Sơn muốn nhắc khéo vợ rằng, nàng nên biết điều một chút, đừng đùa giỡn với nương nữa. Đùa quá đà lại làm bà nổi giận, với cái bộ dạng tức tối vừa rồi, sợ rằng hai vợ chồng ngay cả húp nước canh cũng không có.
Phải nói rằng, không ai hiểu nương bằng con. Vân Sơn đoán đúng ý nương.
Thêm vào đó, hai người này đã làm những việc không ra gì, lòng dạ bứt rứt, nên cũng chẳng còn can đảm mà đấu khẩu với nương nữa.
Vân Chu thị vốn là người biết nắm tình hình, cũng hiểu ra lời khuyên, nên không dám lắm lời với mẹ chồng. Dù sao thì lát nữa gà nấu xong, nàng ta nhất định sẽ giành lấy cái đùi gà đầu tiên.
Nhưng chợt nàng ta nghĩ ra điều gì, liền nói với Vân Sơn, “Tướng công, chàng cứ làm tiếp đi, để ta đi ra ngoài một lát.”
Vân Sơn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đáp, “Nàng đi đi, phần lông măng ở đầu gà này ta tự nhổ được.”
Vân Chu thị liền rời đi.
Chỉ là, nàng ta không đi ra ngoài mà đi thẳng vào ngõ nhỏ sau nhà, rẽ trái rẽ phải, rồi nhanh chóng tiến vào một ngôi nhà tồi tàn.
Đây là nhà của mẹ đẻ Vân Chu thị… nhà của Chu lão niên ở thôn Thanh Sơn.
Vừa bước vào sân, Vân Chu thị liền chạy thẳng đến phòng của đại ca và đại tẩu, bắt đầu thì thầm bàn bạc với họ.
“Gì cơ? Bà mẹ chồng của muội thật sự đã giết con gà mái lông sặc đó sao? Bà ấy… bà ấy không muốn sống nữa à?” Đại tẩu họ Chu, Chu Diệp thị, giật mình trợn mắt, giọng nói chua ngoa vang lên.
“Sao muội không ngăn mẹ chồng lại? Con gà đó đang đẻ trứng mà, giết nó rồi, sau này lấy gì để tích cóp chút ít cho mình? Mộc Thịnh nhà muội đang lớn, ăn uống tốn kém, không còn trứng gà, nó ăn gì? Không phải ta nói chứ, mẹ chồng muội bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi hứng giết gà? Ai xúi bẩy bà ấy vậy? Có phải là con nhóc con dâu thứ hai lắm mưu nhiều mẹo giở trò không? Còn cả con dâu thứ ba nữa, cũng không phải thứ tốt lành gì. Muội phải để mắt, kẻo bị chúng nó bắt nạt đấy.”
Chu Diệp thị vốn muốn nói rằng, gà bị giết thì em chồng sẽ không có tiền riêng nữa, cũng chẳng có gì để tiếp tế cho nhà mẹ đẻ. Nhưng lời nói ra nghe không ổn, nên vội vàng đổi giọng, giả vờ quan tâm.
Vân Chu thị, vì đang bực tức, không để ý đến ẩn ý của đại tẩu, nghĩ rằng đại tẩu bênh vực mình, trong lòng thấy dễ chịu hơn, bèn hậm hực đáp, “Ai mà biết bà lão chết tiệt kia lên cơn gì chứ? Ta với tướng công khuyên thế nào bà cũng không nghe, còn giở trò hờn dỗi, chúng ta làm con biết làm sao? Bà ấy muốn giết gà, thì cứ mặc bà ấy thôi. Dù sao con gà to, giết ra cũng có phần cho chúng ta ăn. Tẩu mau gọi Long nhi và Hổ nhi chuẩn bị sẵn sàng. Đợi lát nữa ta về nấu gà, hễ thấy khói bếp nhà ta bốc lên thì gọi hai đứa chạy qua, ăn được bao nhiêu thì ăn. Ta cũng sẽ ráng chừa cho tẩu và đại ca một bát ăn lấy vị.”
Nghe vậy, Chu Diệp thị cười toe toét, giọng càng thêm nồng nhiệt, miệng nói ngọt như rót mật, “Ôi, thế thì tốt quá. Muội à, ta không nịnh muội đâu, muội thật khéo léo, biết cách sống, Vân gia cưới được muội đúng là phúc lớn. Bà mẹ chồng ấy… cũng có phúc đấy.”
Vân Chu thị: “…”
Sao tự dưng nàng ta lại thấy trong phòng như nóng bức quá, mặt cũng hơi nóng lên nhỉ?
Phải nói rằng, không ai hiểu nương bằng con. Vân Sơn đoán đúng ý nương.
Thêm vào đó, hai người này đã làm những việc không ra gì, lòng dạ bứt rứt, nên cũng chẳng còn can đảm mà đấu khẩu với nương nữa.
Vân Chu thị vốn là người biết nắm tình hình, cũng hiểu ra lời khuyên, nên không dám lắm lời với mẹ chồng. Dù sao thì lát nữa gà nấu xong, nàng ta nhất định sẽ giành lấy cái đùi gà đầu tiên.
Nhưng chợt nàng ta nghĩ ra điều gì, liền nói với Vân Sơn, “Tướng công, chàng cứ làm tiếp đi, để ta đi ra ngoài một lát.”
Vân Sơn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đáp, “Nàng đi đi, phần lông măng ở đầu gà này ta tự nhổ được.”
Vân Chu thị liền rời đi.
Chỉ là, nàng ta không đi ra ngoài mà đi thẳng vào ngõ nhỏ sau nhà, rẽ trái rẽ phải, rồi nhanh chóng tiến vào một ngôi nhà tồi tàn.
Đây là nhà của mẹ đẻ Vân Chu thị… nhà của Chu lão niên ở thôn Thanh Sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa bước vào sân, Vân Chu thị liền chạy thẳng đến phòng của đại ca và đại tẩu, bắt đầu thì thầm bàn bạc với họ.
“Gì cơ? Bà mẹ chồng của muội thật sự đã giết con gà mái lông sặc đó sao? Bà ấy… bà ấy không muốn sống nữa à?” Đại tẩu họ Chu, Chu Diệp thị, giật mình trợn mắt, giọng nói chua ngoa vang lên.
“Sao muội không ngăn mẹ chồng lại? Con gà đó đang đẻ trứng mà, giết nó rồi, sau này lấy gì để tích cóp chút ít cho mình? Mộc Thịnh nhà muội đang lớn, ăn uống tốn kém, không còn trứng gà, nó ăn gì? Không phải ta nói chứ, mẹ chồng muội bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi hứng giết gà? Ai xúi bẩy bà ấy vậy? Có phải là con nhóc con dâu thứ hai lắm mưu nhiều mẹo giở trò không? Còn cả con dâu thứ ba nữa, cũng không phải thứ tốt lành gì. Muội phải để mắt, kẻo bị chúng nó bắt nạt đấy.”
Chu Diệp thị vốn muốn nói rằng, gà bị giết thì em chồng sẽ không có tiền riêng nữa, cũng chẳng có gì để tiếp tế cho nhà mẹ đẻ. Nhưng lời nói ra nghe không ổn, nên vội vàng đổi giọng, giả vờ quan tâm.
Vân Chu thị, vì đang bực tức, không để ý đến ẩn ý của đại tẩu, nghĩ rằng đại tẩu bênh vực mình, trong lòng thấy dễ chịu hơn, bèn hậm hực đáp, “Ai mà biết bà lão chết tiệt kia lên cơn gì chứ? Ta với tướng công khuyên thế nào bà cũng không nghe, còn giở trò hờn dỗi, chúng ta làm con biết làm sao? Bà ấy muốn giết gà, thì cứ mặc bà ấy thôi. Dù sao con gà to, giết ra cũng có phần cho chúng ta ăn. Tẩu mau gọi Long nhi và Hổ nhi chuẩn bị sẵn sàng. Đợi lát nữa ta về nấu gà, hễ thấy khói bếp nhà ta bốc lên thì gọi hai đứa chạy qua, ăn được bao nhiêu thì ăn. Ta cũng sẽ ráng chừa cho tẩu và đại ca một bát ăn lấy vị.”
Nghe vậy, Chu Diệp thị cười toe toét, giọng càng thêm nồng nhiệt, miệng nói ngọt như rót mật, “Ôi, thế thì tốt quá. Muội à, ta không nịnh muội đâu, muội thật khéo léo, biết cách sống, Vân gia cưới được muội đúng là phúc lớn. Bà mẹ chồng ấy… cũng có phúc đấy.”
Vân Chu thị: “…”
Sao tự dưng nàng ta lại thấy trong phòng như nóng bức quá, mặt cũng hơi nóng lên nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro