Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Không Phải Lần...
2024-11-13 13:34:33
Chu Diệp thị cười tươi rói, vui đến mức không khép nổi miệng, nào có để ý đến sắc mặt của em chồng? Chu Diệp thị lại không ngần ngại mà khen vài câu, rồi nói: “Được rồi, muội mau về lo việc của mình đi, ta sẽ gọi Long nhi và Hổ nhi dậy.”
“Ai chà… Hai đứa này ngày nào cũng nhắc đến đại cô của chúng, bảo là không thấy một ngày là nhớ nhung đến phát sầu. Ta đây làm nương mà còn xếp sau. Ha ha ha…” Chu Diệp thị cười to, vẻ mặt khoái chí vô cùng.
Lời khen ngợi ấy của đại tẩu chính là điều mà Vân Chu thị mong đợi.
Chẳng phải sao? Cha mẹ không còn, chẳng phải đại ca và đại tẩu chính là chỗ dựa của mình ư? Nếu đại tẩu thương mình, sau này có gặp chuyện, chẳng phải sẽ giúp đỡ sao?
Vì vậy, lời khen không bổ béo gì của Chu Diệp thị, nàng ta nghe thấy lại cảm thấy vui vẻ, quét sạch những đám mây u ám trong lòng, phấn khởi quay về.
Khi Vân Chu thị lén lút tránh người để về nhà mình, thì con trai cả của Chu Lão Niên là Chu Nghĩa cùng vợ là Chu Diệp thị lập tức gọi hai đứa con trai nghịch ngợm, đến cả chó còn ngán, là Chu Long mười tuổi và Chu Hổ tám tuổi lại.
Vợ chồng nhìn nhau với vẻ mặt như nhặt được của hời, vui mừng nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa hai đứa giả vờ sang nhà đại cô chơi, đến lúc nhà họ dọn cơm thì vào ngồi xuống cùng ăn. Này, nương dặn hai đứa, gà nhà đại cô lần này mập lắm, phải tranh thủ ăn nhiều vào, giành lấy mấy miếng bỏ vào trong người, rồi đem về cho cha nương cũng được nếm chút vị, nghe rõ chưa?”
Chu Long và Chu Hổ xem ra đã quá quen với chuyện này, chẳng mảy may bận tâm, thản nhiên quệt mũi rồi đồng thanh đáp: “Nương yên tâm, chúng con đâu phải lần đầu đi giành ăn ở nhà đại cô, có cần nương lắm lời như thế không?”
“Cái bọn nhóc này… ăn nói với cha nương kiểu gì vậy, hử?” Chu Diệp thị đang vui, chỉ cười mắng hai đứa rồi thúc giục chúng nhanh chóng đi.
Chẳng bao lâu sau, Chu Long, Chu Hổ đến nơi, thêm cả Mộc Xương và vài đứa trẻ hàng xóm, trong sân đầy tiếng đùa giỡn của bọn trẻ.
Vân Chu thị ôm Mộc Thịnh vừa thức giấc, ngồi ở sân, lợi dụng lúc cho trẻ nhỏ đi tiểu mà không rời mắt khỏi hướng phòng bếp, không bỏ sót một động tĩnh nào.
Nàng ta lo lắng đến mức cứ như sợ nếu lơ là, con gà béo kia sẽ bị mẹ chồng ăn sạch sẽ ngay trước mắt.
Trong sân tuy có chút nhốn nháo, nhưng La Tử Vi chẳng bận tâm, đợi khi Vân Sơn và Vân Chu thị đã làm sạch con gà mái lông sặc kia thì nàng đuổi cả hai ra ngoài làm việc khác.
Nàng tự mình nhìn quanh phòng bếp, thấy không gian tuy nhỏ nhưng sạch sẽ tinh tươm, sạch sẽ đến mức ngoại trừ ít muối hạt thì chẳng có lấy chút gia vị nào. Điều đó càng khiến nàng sốt ruột muốn kiếm được ba mươi văn tiền.
Ôi, thật là nhớ những loại gia vị thơm ngon trong không gian riêng kia.
“Bịch… bịch… bịch…” Sau khi dùng dao cùn chặt xong gà, La Tử Vi tốn bao công sức mới chặt xong thịt gà thành từng miếng.
Nàng bỏ cả chậu thịt gà vào nồi nước sôi do Vân Tú đun sẵn, đảo qua đảo lại để loại hết bọt máu và mùi tanh, rồi vớt ra, nhúng qua nước lạnh, để ráo nước, sẵn sàng chờ dùng.
“Tú nhi, nhà mình có hành trắng không?” Vì chẳng có gia vị gì nhiều, La Tử Vi đành hỏi Vân Tú đang nhóm lửa giúp.
Vân Tú còn chưa hết ngỡ ngàng trước việc nương mình nhẫn tâm thịt gà để ăn, nghe hỏi vội vàng đáp: “Nương, sau vườn nhà mình có trồng một ít, nhưng... nhưng chẳng phải nương đã dặn không được đụng đến sao? Đại tẩu, nhị tẩu và tam tẩu nấu ăn cũng không dùng đến.”
“Ai chà… Hai đứa này ngày nào cũng nhắc đến đại cô của chúng, bảo là không thấy một ngày là nhớ nhung đến phát sầu. Ta đây làm nương mà còn xếp sau. Ha ha ha…” Chu Diệp thị cười to, vẻ mặt khoái chí vô cùng.
Lời khen ngợi ấy của đại tẩu chính là điều mà Vân Chu thị mong đợi.
Chẳng phải sao? Cha mẹ không còn, chẳng phải đại ca và đại tẩu chính là chỗ dựa của mình ư? Nếu đại tẩu thương mình, sau này có gặp chuyện, chẳng phải sẽ giúp đỡ sao?
Vì vậy, lời khen không bổ béo gì của Chu Diệp thị, nàng ta nghe thấy lại cảm thấy vui vẻ, quét sạch những đám mây u ám trong lòng, phấn khởi quay về.
Khi Vân Chu thị lén lút tránh người để về nhà mình, thì con trai cả của Chu Lão Niên là Chu Nghĩa cùng vợ là Chu Diệp thị lập tức gọi hai đứa con trai nghịch ngợm, đến cả chó còn ngán, là Chu Long mười tuổi và Chu Hổ tám tuổi lại.
Vợ chồng nhìn nhau với vẻ mặt như nhặt được của hời, vui mừng nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa hai đứa giả vờ sang nhà đại cô chơi, đến lúc nhà họ dọn cơm thì vào ngồi xuống cùng ăn. Này, nương dặn hai đứa, gà nhà đại cô lần này mập lắm, phải tranh thủ ăn nhiều vào, giành lấy mấy miếng bỏ vào trong người, rồi đem về cho cha nương cũng được nếm chút vị, nghe rõ chưa?”
Chu Long và Chu Hổ xem ra đã quá quen với chuyện này, chẳng mảy may bận tâm, thản nhiên quệt mũi rồi đồng thanh đáp: “Nương yên tâm, chúng con đâu phải lần đầu đi giành ăn ở nhà đại cô, có cần nương lắm lời như thế không?”
“Cái bọn nhóc này… ăn nói với cha nương kiểu gì vậy, hử?” Chu Diệp thị đang vui, chỉ cười mắng hai đứa rồi thúc giục chúng nhanh chóng đi.
Chẳng bao lâu sau, Chu Long, Chu Hổ đến nơi, thêm cả Mộc Xương và vài đứa trẻ hàng xóm, trong sân đầy tiếng đùa giỡn của bọn trẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chu thị ôm Mộc Thịnh vừa thức giấc, ngồi ở sân, lợi dụng lúc cho trẻ nhỏ đi tiểu mà không rời mắt khỏi hướng phòng bếp, không bỏ sót một động tĩnh nào.
Nàng ta lo lắng đến mức cứ như sợ nếu lơ là, con gà béo kia sẽ bị mẹ chồng ăn sạch sẽ ngay trước mắt.
Trong sân tuy có chút nhốn nháo, nhưng La Tử Vi chẳng bận tâm, đợi khi Vân Sơn và Vân Chu thị đã làm sạch con gà mái lông sặc kia thì nàng đuổi cả hai ra ngoài làm việc khác.
Nàng tự mình nhìn quanh phòng bếp, thấy không gian tuy nhỏ nhưng sạch sẽ tinh tươm, sạch sẽ đến mức ngoại trừ ít muối hạt thì chẳng có lấy chút gia vị nào. Điều đó càng khiến nàng sốt ruột muốn kiếm được ba mươi văn tiền.
Ôi, thật là nhớ những loại gia vị thơm ngon trong không gian riêng kia.
“Bịch… bịch… bịch…” Sau khi dùng dao cùn chặt xong gà, La Tử Vi tốn bao công sức mới chặt xong thịt gà thành từng miếng.
Nàng bỏ cả chậu thịt gà vào nồi nước sôi do Vân Tú đun sẵn, đảo qua đảo lại để loại hết bọt máu và mùi tanh, rồi vớt ra, nhúng qua nước lạnh, để ráo nước, sẵn sàng chờ dùng.
“Tú nhi, nhà mình có hành trắng không?” Vì chẳng có gia vị gì nhiều, La Tử Vi đành hỏi Vân Tú đang nhóm lửa giúp.
Vân Tú còn chưa hết ngỡ ngàng trước việc nương mình nhẫn tâm thịt gà để ăn, nghe hỏi vội vàng đáp: “Nương, sau vườn nhà mình có trồng một ít, nhưng... nhưng chẳng phải nương đã dặn không được đụng đến sao? Đại tẩu, nhị tẩu và tam tẩu nấu ăn cũng không dùng đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro